TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 343

Cố Cửu Tư nghe vậy liền cười nắc nẻ, “Muốn lừa gia xướng vài tiếng à.”

“Có tẩu tử mà,” Trần Tầm đuổi theo, cười với Liễu Ngọc Như, “tẩu tử

muốn nghe, đúng không?”

“Ồ, vậy à,” Cố Cửu Tư cúi đầu, “tiểu nương tử nhà ta chưa từng nghe ta

hát nhỉ. Nào, hôm nay ta sẽ hát một bài vì ngươi.”

Liễu Ngọc Như nghe mà mặt ửng hồng. Nàng nghĩ dựa theo tính tình Cố

Cửu Tư thì hẳn sẽ xướng bài nào có thể trêu ghẹo nàng. Song chẳng ngờ
khoảnh khắc thiếu niên cất cao giọng, lời thốt nên lại là – (1) quân bất kiến
Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi[1]!

(2) Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti

mộ thành tuyết.

(3) Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

(4) Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.

(5) Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục

tỉnh.

(6) Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.

Tiếng hát hắn lảnh lót, thấm đẫm sự ngông cuồng của thiếu niên, tựa hồ

những ưu sầu lẫn phiền não trên thế gian này đều không chạm được vào
hắn. Ở hắn chỉ có sự phóng túng cùng kiêu ngạo của thiếu niên, khiến nàng
cũng nhiệt huyết sôi trào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.