TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 356

Liễu Ngọc Như nhìn Dương Châu đèn đuốc sáng trưng, thanh âm của

nàng thấp thoáng giữa trời đêm, “Nương ta còn ở đằng kia, ta sợ bà không
thoát được.”

“Ta cũng vậy.” Cố Cửu Tư khổ sở cười, “Cha mẹ ta đều ở đó, ta sợ bọn

họ lực bất tòng tâm. Ta đã phái người vào thành, nếu trước hừng đông mà
vẫn không có tin tức…”

Cố Cửu Tư mím môi, một lúc lâu sau hắn mới run rẩy nói, “Chúng ta sẽ

cho thuyền chạy.”

Liễu Ngọc Như không dám cất tiếng, nàng giữ chặt Cố Cửu Tư.

Nàng biết quyết định này của Cố Cửu Tư là lý trí nhất, song nàng không

thực hiện được.

Nương của nàng đang ở nơi đó, sao nàng có thể cho thuyền chạy?!

Có những lời nàng không dám nói ra nhưng lại hiểu rõ từ tận đáy lòng.

Nếu bây giờ nàng cắt đứt quan hệ với Cố gia, dựa vào mối liên hệ với Liễu
gia lẫn Tô gia thì có thể sống sót.

Nhưng nàng không nói nên lời.

Một khắc trước nàng còn nghĩ muốn sống cả đời ở Cố gia; hiện tại Cố

gia gặp nạn, nàng lại muốn nói với hắn mình từ bỏ hắn ư?

Nàng không làm được.

Vì vậy nàng chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên ở trước mặt mình. Cố Cửu Tư

quan sát đôi mắt đong đầy nước mắt của nàng, dường như hắn nhìn thấu ý
nghĩa trong ánh mắt này.

Hắn nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói, “Nếu một phong hưu thư đủ khả năng

khiến ngươi bình yên vô sự thì ta ước gì mình có thể đưa cho ngươi ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.