TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 357

Nhưng Ngọc Như à, không được đâu.”

Mắt hắn ngậm nước, “Lòng người nào có tốt đẹp như thế? Hiện giờ

hoàng thượng bức bách Lương Vương, ít ngày nữa ông ta sẽ làm phản.
Hoàng đế mù mờ không biết khả năng của Lương Vương; thật ra với thực
lực của ông ta thì tiến đánh Đông Đô chỉ là chuyện sớm muộn. Tiết độ sứ
khắp nơi đều có tâm tư riêng, chả ai quan tâm Đông Đô; khi thiên hạ loạn
thì tiết độ sứ nắm trong tay binh quyền chính là vua của một vùng. Ngày
thiên hạ hỗn chiến, Vương gia chẳng lẽ chỉ muốn gây rối với Cố gia? Thứ
ông ta muốn là gây rối với toàn bộ phú thương Dương Châu, là bạc, là tiền.
Dương Châu sẽ mau chóng trở thành địa ngục. Ta làm sao có thể để một nữ
tử yếu đuối như ngươi ở lại nơi đó?”

Lời hắn nói khiến Liễu Ngọc Như sững sờ.

Nhưng nàng không thể phản bác. Nàng biết Cố Cửu Tư phỏng đoán

không sai. Tại sao Vương gia lại vì chút thù hận vặt vãnh mà làm to
chuyện? Vì Vương gia nhòm ngó tiền của Cố gia!

Tâm Liễu Ngọc Như rét run, nàng tuyệt vọng đến cùng cực. Nàng cảm

thấy mình như bèo trôi giữa dòng nước, gốc rễ đã bị người khác chặt đứt.

Cả đời nàng chỉ có một vướng bận là Tô Uyển. Nếu có chuyện gì xảy ra

với Tô Uyển thì đời nàng còn ai để nhớ mong?

Nàng nhớ đến thủ đoạn mà Vương Vinh dùng để đối đãi Giang Nhu ở

trong mộng, cả người như rơi vào động băng. Thân mình nàng bất giác run
rẩy, Cố Cửu Tư vội ôm nàng vào lòng.

“Ngươi đừng sợ,” hắn vụng về an ủi, “nương ta thông minh lắm. Nương

của ngươi sẽ không sao, chúng ta đều sẽ không sao. Chúng ta chỉ cần chờ là
được. Ngọc Như, nhìn ta này,” Cố Cửu Tư gọi tên nàng, Liễu Ngọc Như
ngơ ngác nhìn hắn gượng cười, “tất cả chúng ta sẽ ổn thôi, tin ta nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.