TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 388

hắn ngoan cố tự leo lên ngựa. Liễu Ngọc Như thật không biết làm sao,
“Bao giờ ngươi mới sửa được cái tính của mình? Ta và Diệp ca…” Liễu
Ngọc Như chưa nói xong đã thấy ánh mắt Cố Cửu Tư xẹt qua mình, nàng
vội vàng sửa lời, “Để Diệp công tử đỡ ngươi thì có sao đâu, ngươi cố chấp
làm gì?”

“Gã sai vặt kia nhận ra ngươi,” Cố Cửu Tư hơi hất cằm.

Liễu Ngọc Như ngẩn người, mù mờ hỏi, “Lại có chuyện gì nữa?”

“Ngươi rất thân quen với Diệp gia,” giọng Cố Cửu Tư chua như giấm.

Liễu Ngọc Như im lặng. Mất một lúc lâu nàng mới chậm rãi mở miệng,

“Cửu Tư, có phải ngươi đang…ghen không?”

Cố Cửu Tư mặt đần ra. Lát sau hắn dùng vẻ mặt như vừa bị dọa chết

khiếp mà đáp, “Liễu Ngọc Như, suy nghĩ này của ngươi thật đáng sợ. Ta
không nói nữa, ngươi cũng đừng nghĩ lung tung.”

Liễu Ngọc Như nhấp môi cười. Nàng ngẩng đầu rồi chọc chọc trán hắn,

khi ngón tay đụng vào da thịt nàng mới phát hiện trán hắn quá nóng. Nàng
hơi sửng sốt; giờ nàng mới nhớ ra người này tỏ vẻ khỏe như vâm nhưng
người đầy thương tích, lại còn sốt cao nữa. Thấy nàng im thin thít, Cố Cửu
Tư biết nàng đang nghĩ về bệnh của hắn. Hắn sửa lại giọng cho nhẹ nhàng
hơn rồi ôn hòa an ủi, “Ta không sao, ngươi đừng lo.”

Liễu Ngọc Như ậm ừ, tay sờ trán hắn. Nàng ngồi cạnh hắn rồi để hắn

dựa vào mình, sau đó nàng nhỏ nhẹ bảo, “Ngủ một lát đi.”

Cố Cửu Tư không nói chuyện nữa mà dựa vào Liễu Ngọc Như. Hắn

chẳng biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình, hắn chỉ thấy nữ nhân này vượt
quá sức tưởng tượng. Rõ ràng là một cô nương yếu đuối, là tiểu thư khuê
các trong miệng mọi người, là thiếu nữ nhỏ bé cầm đao sẽ run rẩy. Sao
nàng có thể cứu hắn khỏi tay nhiều người như vậy, có thể mang theo hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.