TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 418

Hắn hát: Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai;

Hắn hát: Ngũ hoa mã, thiên kim cừu[1];

Hắn hát: Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh

sầu[2].

Hắn vừa nghêu ngao hát, vừa nhìn xa xăm giữa làn mưa phùn.

Hắn càng hát, tiếng khóc xung quanh càng vang. Khi hắn quỳ xuống

dưới lưỡi đao, hắn không còn hát những thơ từ mang khí phách của thiếu
niên. Lần đầu tiên trong đời, hắn nhớ đến những câu thơ vô cùng nặng nề.

Hưng thịnh, bá tánh khổ; diệt vong, bá tánh cũng khổ.

Đám đông bu lại, người Dương gia khóc không ngừng. Vương Thiện

Tuyền ngồi phía trên, sai bảo huyện lệnh tuyên án hành vi phạm tội của
Dương Văn Xương.

Mưa tí tách, tí tách rơi xuống. Chờ huyện lệnh đọc xong hành vi phạm

tội của Dương Văn Xương, Liễu Ngọc Như tìm một ăn mày để hắn cầm
Xuân Phong Tiếu do Cố Cửu Tư mua đặt trước mặt Dương Văn Xương.
Dương Văn Xương ngẩn người nhìn vò rượu kia. Lát sau, hắn cười sằng
sặc. Hắn thò đầu ra, uống từng ngụm rượu một. Sau khi hắn uống hết,
Vương Thiện Tuyền hỏi, “Dương Văn Xương, còn lời nào muốn nói
không?”

“Có.”

Dương Văn Xương ngẩng đầu nhìn về phía đám đông như đang tìm kiếm

ai. Ánh mắt hắn dừng lại ở Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư, nhưng chỉ trong
giây lát hắn liền dời tầm mắt. Hắn cất tiếng, “Dương Văn Xương ta từng
cho rằng việc thế gian không liên quan đến mình. Bản thân chả hỏi đến
những việc đó, cứ cưỡi ngựa xem hoa liền có thể sống cả đời phong lưu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.