TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 419

Nhưng hôm nay ta mới biết, đời người giống như giọt nước; dòng nước
chảy về phương nào, ngươi cũng bị cuốn theo. Mọi người đều đau đớn giãy
giụa trong dòng nước, chẳng ai trốn thoát.”

“Nếu có kiếp sau, sẽ sớm vào đời, cầu mong muôn nơi nhà cao cửa

rộng,” Dương Văn Xương nghẹn ngào, “học trò nghèo khắp thiên hạ ai ai
cũng nở nụ cười.”

Lời này vừa thốt nên, rất nhiều người mắt đều đỏ hoe.

Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn hắn, chẳng hề nói tiếng nào. Sau một đêm gào

khóc, hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh. Hắn dõi theo đứa bạn chơi cùng từ thuở
nhỏ này, dõi theo hắn cất tiếng cười to, dõi theo lưỡi đao vung lên rồi đầu
người lăn xuống và máu tươi phun trào đầy đất.

Chưa khoảnh khắc nào khiến hắn nhận thức sâu sắc ý nghĩa của thời loạn

tới vậy.

Cũng chưa có giây phút nào làm hắn hiểu rõ muôn nơi nhà cao cửa rộng

là một nguyện vọng cấp bách và chân thành đến thế.

Năm xưa lúc đọc sách, khi nghe câu này hắn chỉ cảm thấy câu từ thấm

đượm nỗi bi thương hào hùng. Nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy từng con
chữ kéo theo nỗi đau thấu tận xương tủy.

Mưa không ngừng rơi, người xung quanh dần giải tán. Người Dương gia

vừa khóc vừa nhặt xác, còn hắn cùng Liễu Ngọc Như cứ đứng mãi ở góc
khuất.

Đợi đến lúc xung quanh chẳng còn bóng người, cơn mưa nặng hạt đang

gột rửa vết máu của Dương Văn Xương, hắn mới bước ra phía trước. Hắn
quỳ gối trên mặt đất, đặt tay lên vũng máu tươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.