TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 471

Mọi người lặng im. Cố Cửu Tư đang muốn mở miệng nói chuyện, Giang

Nhu đã giành trước, “Ông ấy vẫn chưa về.”

Cố Cửu Tư ngẩn người. Hắn thấy gương mặt Giang Nhu vừa lạnh nhạt

vừa trầm tĩnh. Bà nói, “Một ngày chưa thấy thi thể ông ấy thì ta sẽ không
tin ông ấy đã chết.”

“Nương…”

Trong thanh âm Cố Cửu Tư có vài phần rối rắm.

Người được hỏa táng làm gì còn hài cốt?

Giang Nhu nói vậy đơn giản vì bà không muốn tin ông đã chết.

Cố Cửu Tư cúi đầu thì thào, “Cha của con…”

“Không cần nhắc lại chuyện này nữa.” Giang Nhu cắt ngang lời Cố Cửu

Tư, “Chỉ cần còn một tia hy vọng, ta vẫn sẽ chờ ông ấy. Con nói ông ấy đã
chết, vậy con chứng kiến ông ấy chết hay thấy thi thể của ông ấy? Nếu
không sao con dám khẳng định ông ấy chết rồi? Ngày ta chết mà ông ấy
còn chưa trở về,” Giang Nhu nhìn Cố Cửu Tư, môi bà run rẩy, bà khàn
khàn nói, “con hãy đem áo mũ của ông ấy đặt cạnh ta để chôn cất chúng ta
bên nhau.”

“Nương…”

“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghe được sự quyết liệt trong giọng nói của

Giang Nhu, nàng giơ tay giữ chặt Cố Cửu Tư rồi thở dài, “cứ làm vậy đi.
Chúng ta cần bàn tiếp theo nên hành sự ra sao.”

Cố Cửu Tư trầm mặc. Giang Nhu vốn ước gì được đổi đề tài nên bà đưa

mắt nhìn Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như nghĩ nên làm thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.