TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 487

“Có nương ta ở đây,” thanh âm Liễu Ngọc Như nhẹ bẫng, “ta cũng

không còn gì để nhớ mong. Có gặp lại hay không thì phải xem số mệnh.”

Hai người vừa nói vừa về phòng. Lúc vào cửa, bọn họ lần lượt đi rửa

mặt. Khi Liễu Ngọc Như ngồi trước bàn trang điểm, nàng phát hiện phía
trên đặt một hộp trang sức.

Nàng ngẩn người rồi quay đầu nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư đang nằm

trên giường.

Nàng không lên tiếng mà cẩn thận mở hộp, bên trong chính là cây trâm

đuôi phượng.

Hiện tại không thể dùng món đồ phô trương như vậy song nàng vẫn cảm

thấy vui mừng. Niềm vui này so với việc nàng mua được son phấn mình
thích trong quá khứ thì làm nàng viên mãn hơn nhiều.

Môi nàng mấp máy cười. Nàng cài trâm lên tóc, nghiêm túc ngắm nhìn

mãi mới gỡ xuống.

Cố Cửu Tư nãy giờ vẫn nằm trên giường đọc sách làm như chả biết gì

hết. Lát sau, Liễu Ngọc Như lên giường nằm cạnh hắn, nàng cứ vừa nhìn
hắn vừa cười miết.

Cố Cửu Tư bị nàng cười đến xù lông, hắn quay đầu nhìn nàng, “Ngươi

cứ cười ngây ngô hoài vậy?”

Liễu Ngọc Như cúi đầu, chủ động duỗi tay ôm eo hắn rồi cười nói, “Cố

Cửu Tư, ngươi thật tốt.”

Cố Cửu Tư cứng đờ. Ánh mắt hắn thầm lặng nhìn sang chỗ khác, hắn đỏ

mặt bảo, “Nói là được rồi, động tay động chân làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.