TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 494

Liễu Ngọc Như đề xuất bán son phấn, Giang Nhu cũng định cho Liễu

Ngọc Như học cách quản lý nhà cửa nên hiếm khi can thiệp quyết định của
Liễu Ngọc Như. Chỉ lúc nào thấy có vấn đề bà mới nhắc vài câu, còn lại
đều mặc kệ.

Bình thường cửa tiệm có năm người bao gồm hai tiểu nhị, nàng, Ấn

Hồng, Vân Vân; Giang Nhu và Tô Uyển thỉnh thoảng ghé qua. Hôm nay
vừa vặn mọi người đều có mặt, Liễu Ngọc Như nói ra ý tưởng nàng suy
nghĩ cả đêm.

“Hôm qua ta đã nghĩ kỹ, chúng ta mở cửa hàng ở chỗ này thì không thể

bán son phấn bình thường. Thời điểm chiến loạn, các cô nương mua hàng
của chúng ta thực chất không phải để dùng. Son phấn của chúng ta phải tạo
cho họ cảm giác khen thưởng chính mình, rằng bản thân vẫn đang sống tốt.
Thậm chí chúng ta cần gợi lên trong bọn họ tính đua đòi là nếu không có
son phấn của chúng ta thì chẳng phải là một cô nương.”

“Nên son phấn của chúng ta phải làm thật tinh xảo; từ giá cả, thiết kế

hộp, trang trí cửa hàng, cả tên cửa hàng nữa. Tất cả phải cân nhắc kỹ
lưỡng.”

“Chúng ta tạo ra thành phẩm xong sẽ bắt đầu để mọi người biết đến. Giá

cả không thể quá thấp, như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy son phấn của
chúng ta không đáng giá và mất đi ý nghĩa mua để khen thưởng. Song cũng
không thể quá cao, phải gãi đúng chỗ ngứa khiến người mua động lòng.
Cần cố gắng tạo nên nét đặc biệt cho sản phẩm để mọi người sử dụng son
phấn của chúng ta mà như ăn tết, hận không thể dâng hương tắm gội trước
rồi mới dùng.”

Thật ra trong đầu Liễu Ngọc Như căn bản đã có kế hoạch, nàng chỉ

muốn thông báo cho mọi người cùng suy nghĩ. Một nhóm nữ nhân thảo
luận rộn ràng cả ngày, đến nửa đêm mọi người mới cùng nhau về. Trên
đường ai cũng cực kỳ hưng phấn, cứ cười nói miết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.