“Ta không muốn như vậy.” Cố Cửu Tư cụp mắt, “Ta đã hứa với Văn
Xương.”
Liễu Ngọc Như biết rõ hắn hứa gì với Dương Văn Xương. Hắn muốn
thực hiện lời hứa của mình và bảo vệ người nhà thì phải bò lên địa vị cao.
Làm sao hắn có thể chấp nhận một cái chức hữu danh vô thực?
Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay Cố Cửu Tư, “Được
rồi, dù ngươi quyết định thế nào ta đều cảm thấy đúng cả.”
“Thật ra ta không lo gì hết, ta chỉ lo một chuyện duy nhất.”
Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, nàng khẽ khàng “ừm?” một
tiếng. Cố Cửu Tư thở dài, “Ngươi nói hành động giương nanh múa vuốt
của ta hiện giờ có khác gì Vương Thiện Tuyền trước kia?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì ngẫm nghĩ một hồi mới chậm rãi trả lời,
“Cửu Tư, nước quá trong sẽ không có cá.”
Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, nàng suy nghĩ sắp xếp ngôn từ, cố
gắng giải thích cách mình nhìn nhận thế giới này, “Ngươi cần hiểu rõ bản
thân muốn gì. Nếu ngươi muốn làm người tốt thì cứ trở thành quân tử đích
thực. Nhưng nếu ngươi muốn làm người có ích, muốn thực hiện mục đích
nào đó, ngươi phải suy xét đâu là ranh giới cuối cùng trong ngươi.”
“Việc của Triệu gia hôm nay, không phải ngươi đi thì cũng là người khác
đi. Vào tay ngươi biết đâu kết cục của Triệu gia sẽ tốt hơn so với vào tay
người khác. Ta biết ngươi hướng thiện; song ngươi cảm thấy khoanh đôi
tay sạch sẽ đứng ở một bên nhìn mọi chuyện là thiện, hay để đôi tay nhuốm
máu nhưng có thể khiến những người bị tra tấn đau khổ được chết nhẹ
nhàng là thiện?”
“Nhưng nếu không phải tại ta thì Triệu gia sẽ không gặp chuyện.”