TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 574

Cố Cửu Tư chỉ im lặng ôm nàng, hắn chẳng biết mình có được an ủi bởi

câu trả lời như vậy không. Hắn cảm thấy bình yên hạnh phúc nhưng nội
tâm hắn vẫn tồn tại sự không cam lòng khó nói thành lời giống trước kia.

Hắn muốn được nhiều hơn thế, nhưng hắn không biết Liễu Ngọc Như

còn gì có thể cho hắn.

Hắn đã có đủ nhiều, nếu còn muốn nữa thì đấy là tham lam.

Hắn cảm thấy ôm nàng là phương thức để hắn hấp thu sức mạnh, ôm đủ

rồi hắn mới buông ra. Sau đấy hắn cầm đồ hộ nàng, vừa nắm tay nàng vừa
cầm đèn, cao hứng nói, “Về nhà thôi.”

Liễu Ngọc Như không biết hắn đã trải qua chuyện gì song nàng cảm

nhận được cảm xúc của hắn thay đổi. Vì vậy nàng chẳng nói gì, chỉ để hắn
cầm tay nàng bước đi trên con đường lát đá xanh.

Nàng nhìn người sánh bước bên mình, hắn mặc quan bào màu lam nhưng

đi đứng y hệt con nít. Nàng không khỏi cười khẽ, “Đã làm quan rồi thì phải
chững chạc hơn.”

“Chững chạc hay không đâu quan trọng,” Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn

nàng, “thấy ta khôi ngô không?”

“Liên quan gì đến khôi ngô?” Liễu Ngọc Như nhướn mày, “Ngươi là đại

nam nhân mà ngày ngày để ý dung mạo. Đâu phải ngươi dựa vào gương
mặt này để kiếm cơm, ngươi không hổ thẹn à?”

“Hổ thẹn gì chứ?” Cố Cửu Tư nghiêm trang nói, “Nghề chính của ta là

ăn bám Liễu lão bản, nghề phụ là huyện lệnh. Ta mà không làm tốt nghề
chính thì mới đáng hổ thẹn!”

Liễu Ngọc Như ngớ người. Lát sau nàng mới phản ứng lại, nàng dở khóc

dở cười giơ tay nhéo Cố Cửu Tư, “Cố Cửu Tư, đồ nghịch ngợm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.