TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 840

Nụ hôn của hắn làm Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “Đây là bồi

thường cho chàng hay cho ta?”

“Cho ta,” Cố Cửu Tư nhanh nhảu trả lời, “bồi thường ta ngày đêm nhung

nhớ, cả trong giấc ngủ cũng tha thiết tương tư.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như giơ tay đẩy hắn, “sao chàng mặt dày thế?”

“Vì nàng thích ta mà,” Cố Cửu Tư cọ đầu vào vai nàng, hắn đùa giỡn,

“hơn nữa ta cũng thích nàng. Đổi thành người khác thì ta không những mặt
dày mà còn chẳng cho họ mặt mũi ấy chứ.”

“Đừng chơi xấu,” Liễu Ngọc Như nỗ lực nín cười. Chỉ đến khi người

này cười đùa tí tởn mà giở trò lưu manh với nàng thì nỗi lo lắng của nàng
mới tan biến. Nàng cố gắng nâng dậy nam nhân đang dựa cả người vào
nàng rồi nghiêm nghị bảo, “Đang bàn chính sự, chàng đứng đắn chút coi.”

“Ta không thể đứng đắn,” cơ thể Cố Cửu Tư như không xương nên cứ

mãi dựa vào Liễu Ngọc Như, “ta phải dựa vào người phu nhân mới bàn
chính sự được. Phu nhân mà không cho ta dựa là ta chẳng đủ sức nói
chuyện.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như chịu thua, “chàng là đồ không xương à?”

“Đúng vậy,” Cố Cửu Tư thản nhiên nói, “phu nhân biết mà, ta ăn bám

suốt nên làm gì có xương.”

“Đứng lên,” Liễu Ngọc Như nghe hắn nói hươu nói vượn bèn vội mắng,

“đừng nói linh tinh nữa.”

“Không đứng dậy đâu, ta đứng chả nổi.” Cố Cửu Tư dựa vào nàng, hắn

duỗi tay ôm nàng và nghiêm túc nói, “Phu nhân phải hôn thì ta mới khỏe
lên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.