TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 842

Mộc Nam vâng lời, Liễu Ngọc Như nhanh chân tới đỡ Cố Cửu Tư, nàng

nhỏ giọng trách, “Chỉ thích làm loạn.”

Cố Cửu Tư đang định trả lời, Mộc Nam đã dẫn huynh muội Diệp gia

vào.

Diệp Vận dìu Diệp Thế An; nàng ấy trông khá khỏe mạnh, Diệp Thế An

bị thương nên sắc mặt hơi nhợt nhạt. Diệp Thế An thấy Cố Cửu Tư bèn quỳ
xuống trước hắn và Liễu Ngọc Như.

Cố Cửu Tư vừa thấy động tác của Diệp Thế An liền vội vã chạy lại đỡ

trước khi hắn kịp quỳ. Cố Cửu Tư gấp gáp nói, “Diệp huynh không cần làm
vậy. Diệp huynh nhiều lần cứu Cố gia ta, nếu cứ khách khí thì Cửu Tư sợ là
đã phải dập đầu không biết bao nhiêu lần.”

Diệp Thế An ngừng lại, hắn thở dài, “Hiện giờ tại hạ hai bàn tay trắng,

Cố huynh và phu nhân cứu ta nhưng tại hạ chẳng có gì báo đáp.”

“Diệp huynh khách khí,” Cố Cửu Tư đích thân đỡ Diệp Thế An đi vào,

hắn cúi đầu nói, “phu nhân đã kể hết mọi chuyện với ta. Ngươi mạo hiểm
che chở phụ thân ta đã là cái ơn lớn như trời biển, Cố gia cảm kích còn
không kịp nên cứu ngươi cũng là lẽ thường tình. Ngươi mà làm vậy thì ta
chẳng biết xử sự thế nào.”

Cố Cửu Tư đỡ Diệp Thế An ngồi xuống rồi rót trà cho hắn. Liễu Ngọc

Như tiến lên dìu Diệp Vận nhưng nàng ấy khách sáo hành lễ. Động tác của
Liễu Ngọc Như cứng lại, song nàng hiểu sự xa cách mà Diệp Vận biểu lộ.
Nàng mím môi, không cố gắng thân mật với Diệp Vận nữa mà mời nàng ấy
ngồi xuống.

Cố Cửu Tư vén tay áo rót trà cho Diệp Vận rồi nhìn Diệp Thế An mà

cười nói, “Mới nãy ta còn bàn với Ngọc Như là nói chuyện xong sẽ đi cảm
tạ Diệp huynh. Bất kể là vì lần trước ngươi cứu ta và Ngọc Như, hay vì
hiện giờ ngươi cứu phụ thân ta thì lời cảm tạ này đến quá muộn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.