TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 866

Nghe tiếng Liễu Ngọc Như mở cửa, hắn quay đầu nhìn nàng và cười,

“Tâm sự xong rồi?”

Hắn bước tới gần để khoác áo choàng lên người Liễu Ngọc Như, nàng

cúi đầu thì thầm, “Sao chàng lại ở đây?”

“Ta thấy nàng không mặc áo choàng,” Cố Cửu Tư cười nói, “cũng nhớ

nàng nữa nên tới đây chờ. Ngộ nhỡ nàng ra khỏi phòng thấy lạnh thì sao?”

“Chỉ là một đoạn đường ngắn thôi mà.”

“Dù là một đoạn đường ngắn ta cũng muốn chờ nàng.”

Liễu Ngọc Như im lặng nghẹn ngào, nàng cảm giác độ ấm từ áo choàng

len lỏi vào trái tim mình. Cố Cửu Tư nắm tay nàng, hai người sánh bước
trên hành lang dài. Liễu Ngọc Như bỗng cảm thấy đoạn đường này không
hề lạnh lẽo, cũng chẳng tịch mịch.

Hai người cùng nhau trở về phòng, Liễu Ngọc Như tắm xong thì đến

lượt Cố Cửu Tư vào tịnh thất rửa ráy. Liễu Ngọc Như vừa nghe tiếng nước
vừa nhìn bóng hình hắt trên bình phong. Nàng đang ngồi lau khô tóc trước
gương, do dự giây lát rồi cẩn thận cầm son môi chấm lên môi mình.

Khi làm xong nàng chợt thấy hối hận bèn vội vã chùi đi. Song ngay cả

khi đã lau sạch thì trên môi vẫn lưu lại màu sắc khiến nó đỏ phơn phớt khác
thường. Nàng mím môi nhìn mình trong gương, âm thầm tự mắng bản thân
rồi nằm lên giường. Trước lúc lên giường, nàng tìm khăn lụa trắng từ ngăn
tủ để lót dưới thân. Sau đấy nàng tắt đèn, nằm xuống giường và dùng chăn
đắp kín thân mình.

Nàng hơi căng thẳng mà nhìn chằm chằm tấm màn phía trên, trong đầu

nhớ lại quyển sách hôm trước Tô Uyển cho nàng xem. Mặt nàng nóng như
bị thiêu đốt song giữa nỗi bất an lại có mấy phần vui sướng chẳng nói nên
lời. Nàng nghĩ về Cố Cửu Tư, nghĩ hắn sẽ đối đãi với nàng thế nào, rồi lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.