TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 897

“Tỷ có chứng cứ không?” Liễu Ngọc Như dò hỏi.

Tống Hương không đáp ngay, Vương Mai chợt cảm thấy thấp thỏm, sau

đấy bà ta nghe Tống Hương nói, “Ta không có chứng cứ cụ thể, nhưng ta
biết con đường tiêu thụ hàng của bọn họ, biết cách Vương di vận hành
đường dây. Nếu ngài dựa theo manh mối ta cung cấp để bắt người thì có thể
điều tra được vài chuyện.”

“Không có chứng cứ mà muốn bắt người?” Vương Mai lên giọng, “Ta

chưa gặp ai chả hiểu đạo lý như vậy.”

“Những gì ta nói đều là thật!” Tống Hương sốt ruột hét lớn, “Mai di ở

bên ngoài quen biết những người bán hàng giả nên nói với ta rằng bọn họ
sẽ chỉ bán ở những nơi Hoa Dung không bán hàng để tránh gây ảnh hưởng
tới lợi nhuận của cửa tiệm.”

Khi Tống Hương nói, ánh mắt nàng ấy đượm vẻ áy náy. Nàng ấy quỳ

xuống, cung kính dập đầu trước Liễu Ngọc Như và thành khẩn bảo, “Đông
gia, ta biết hiện giờ mình nói gì ngài cũng chẳng tin nhưng ta thật lòng
không có ý hãm hại cửa tiệm. Nam nhân của ta bệnh nặng thiếu tiền nên ta
hết cách rồi, đây là ta xin lỗi ngài. Nhưng ta không phải kẻ chả có nguyên
tắc! Ta phụ tấm lòng ngài cũng như ơn bồi dưỡng,” mắt Tống Hương đỏ
hoe, “nhưng trước lúc rời đi ta hy vọng có thể tận lực giúp ngài. Ngài đừng
giữ lại Mai di, bản tính bà ấy tham lam lại chẳng hề có tài năng…”

“Ngươi nói gì đó!” Vương Mai đứng phắt dậy, phẫn nộ quát, “Ta là sư

phụ của ngươi!”

“Bà chưa từng dạy ta bất kỳ thứ gì.” Tống Hương cúi gằm đầu, nàng ấy

tựa như chả còn đoái hoài gì nên lời nói vừa nhanh vừa bình tĩnh, “Hồi xưa
bà ngày ngày đề phòng ta, là ta tự mình mày mò học hỏi. Sau đó ta đạt
được thành tích thì bà liền tự nhận mình là sư phụ của ta. Bà đưa ta vào Cố
gia là có ơn với ta nên ta vẫn luôn nhường nhịn bà. Nhưng hôm nay ta phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.