TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 907

đặt thân phận ‘tiểu nhị’ lên người bọn họ chứ chẳng phải những con người
chân chính thì ta đã được định sẽ thất bại, nhưng ta…”

“Vậy thì sao chứ?” Cố Cửu Tư giơ tay ôm lấy vai nàng, vui vẻ nói,

“Ngọc Như, đừng nghĩ nhiều như thế, làm người không thể quá tự phụ.”

“Tự phụ?”

“Cảm thấy bản thân có thể làm tốt mọi việc thì chẳng phải là tự phụ à?

Có thể làm hoàn hảo mọi thứ là thánh nhân nhưng chúng ta là người phàm;
người phàm sẽ mắc sai lầm, song mắc sai lầm thì sao nào? Có cái gì không
thể tha thứ? Sai cũng đã sai rồi, chấp nhận bài học này và tiếp tục hướng về
phía trước là được.”

Cố Cửu Tư dừng bước, hắn nâng tay bóp mặt Liễu Ngọc Như. Mặt Liễu

Ngọc Như bị hắn bóp thành thử miệng nàng chu ra, nàng còn mở to đôi mắt
đầy ngơ ngác nữa. Cố Cửu Tư nhìn mà chẳng nín cười được, “Mọi người
đều lần đầu tiên đặt chân đến thế giới này, chẳng ai có kinh nghiệm cả. Đi
đứng lảo đảo cũng không sai, ai có quyền chê cười người khác chứ. Hơn
nữa, ta vẫn ở đây.”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nói vậy bèn chậm chạp mỉm cười. Nàng giơ

tay lên để đẩy tay Cố Cửu Tư ra, mím môi bảo, “Nói thì cứ nói, bóp mặt ta
làm gì?”

Nàng vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một giọng nam khẩn cấp, “Cố

đại nhân có ở đây không?!”

Liễu Ngọc Như lẫn Cố Cửu Tư ngẩn người, bọn họ đồng thời quay đầu

lại thì thấy Diệp Thế An cùng một người hầu bước ra từ khúc quanh.

Trên thân Diệp Thế An dính máu, sắc mặt tái nhợt. Cố Cửu Tư đứng đực

ra một lát rồi vội nói, “Sao Diệp huynh lại ở đây? Ngươi nghỉ ngơi thêm
mấy ngày…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.