TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 931

Liễu Ngọc Như đỏ mặt lại gần hắn, Cố Cửu Tư dùng một tay ôm nàng

vào lòng. Hắn để nàng ngồi trên đùi, tay ôm eo nàng, vừa dựa vào nàng vừa
nhẹ nhàng nói, “Ngọc Như, có nàng ở bên thì ta cảm thấy chuyện gì cũng
vượt qua được.”

“Đừng nói bậy,” Liễu Ngọc Như cười, “ta đâu phải bùa hộ mạng.”

“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư chôn mặt ở đầu vai nàng, hắn thì thào, “thật ra

ta sợ lắm.”

Liễu Ngọc Như ngẩn ra, Cố Cửu Tư chậm rãi nói, “Ta đã nói dối bọn họ.

Phạm đại nhân sẽ chẳng mau chóng đến cứu viện, ông ấy ít nhất phải đánh
bại Đông Đô mới quay về cứu chúng ta.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì sững sờ; nàng không dám động đậy, cũng

chẳng dám tỏ ra kinh hoàng. Nàng mất thời gian rất lâu mới từ từ trấn định
mà nhỏ giọng hỏi, “Vậy hôm nay ngươi chỉ muốn trấn an bọn họ?”

“Còn cách nào khác đâu?” Giọng Cố Cửu Tư đều đều, “Không thể đầu

hàng, cũng chẳng thể bỏ thành. Hiện tại chúng ta chỉ biết cắn răng cầu một
con đường sống. Lương Vương nhất quyết đánh chiếm U Châu sợ là vì
muốn cầu cứu Bắc Lương.”

“Bắc Lương?” Liễu Ngọc Như không hiểu nổi.

Cố Cửu Tư bình tĩnh đáp, “Bắc Lương vẫn luôn bị trường thành cản trở,

nếu Lương Vương dùng U Châu trao đổi để cầu Bắc Lương xuất binh thảo
phạt Trung Nguyên thì e rằng Bắc Lương sẽ mừng húm. Lương Vương
hiện giờ quyết tâm chiếm lấy U Châu, ông ta định lợi dụng U Châu để
Đông Sơn tái khởi[3]. Ngoại trừ cách giải thích này thì ta chẳng nghĩ được
cái gì khác.”

Liễu Ngọc Như không đáp lời, Cố Cửu Tư tiếp tục nói, “Không thể vứt

bỏ Vọng Đô, và U Châu cũng không được phép bị phá hủy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.