TRUY TÌM AKHENATEN - Trang 203

Đưa cái mũi dài của mình lên phía trên cái đĩa, ông hít một hơi dài rồi

chép miệng nói:

– Chúa ơi, cái mùi này làm tỉnh cả đầu óc. Người ta có thể dùng nó và

không bao giờ sợ bị chứng viêm chảy hành hạ nữa.

John hỏi:
– Có phải việc chỉ có một tay làm ông quan tâm hơn đến vấn đề vệ sinh

không, ông Groanin?

– Có lẽ thế.

– Nếu không phiền, ông có thể cho cháu hỏi tại sao ông làm mất nó

không? Ý cháu là cánh tay kia ấy.

Vừa nhìn món cà-ri với ánh mắt đói ngấu, ông Groanin vừa nói:
– Đó là một câu chuyện khá ly kỳ. Ta có thể đảm bảo với cháu điều đó.

Khi ấy, ta đang làm quản thư trong cái Phòng Đọc Sách cũ kỹ của thư viện
Bảo tàng Anh quốc, và ta rất ghét những kẻ đến đó đọc sách. Toàn là một lũ
bắng nhắng. Có một gã mà ta và tất cả các quản thư khác đều ghét. Thug
Vickery, một gã huấn luyện cọp người Anh lai Ấn đến từ Dulwich. Gã Thug
ấy đang viết một cuốn sách về loài cọp mà gã hy vọng sẽ trở thành cuốn
sách bán chạy nhất. Tuy nhiên, một buổi trưa mùa hè nóng nực nọ, cho rằng
những quản thư ở Bảo tàng đang cản trở công việc của gã, gã đã quyết định
trả thù tất cả chúng ta. Chọn giờ gần đóng cửa, khi mà hầu hết những người
đến đọc sách khác đã về nhà, Thug mang hai con hổ đói, loại hổ trắng ấy,
vào trong Phòng Đọc Sách và thả chúng ra. Một vài quản thư đã bị giết và
ăn thịt, còn ta thì may mắn chỉ bị mất một tay.

John hỏi tiếp:
– Vậy chuyện gì xảy ra với con hổ sau đó?

– Chúng bị đội RSPCA

[23]

bắn chết. Không lâu sau đó, ta bị mất việc và

phải đi ăn trộm để kiếm sống. Cũng vì thế mà ta đã gặp cậu Nimrod của các
cháu. Đó là câu chuyện của ta.

Cầm nĩa lên, ông Groanin xúc một miếng lớn món “Đặc biệt Đặc biệt”

của ông Creemy vào một cái đĩa ăn tối còn trống. Ông tuyên bố:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.