TRUY TÌM AKHENATEN - Trang 204

– Chắc ăn thử một miếng cũng không chết được. Dù sao thì ta cũng

không thể sống dựa vào bông cải xanh, cà rốt và phô mai mãi được. Từ khi
đến đây, ta đã sụt gần năm cân. Cứ nhịn ăn và lo lắng mãi thế này không
sớm thì muộn ta cũng chết chắc.

John khuyên:

– Nhưng ông coi chừng nhé, nó cay lắm đấy.
Ông Groanin bật cười:
– Nghe này con trai, ta đã ăn cà-ri cay từ trước khi cháu được sinh ra đấy.

Nếu có một điểm tốt với việc sinh ra ở Vindaloo, Madras, hay những vùng
khác ở phía Bắc nước Anh, thì đó là việc nó trang bị cho cháu khả năng ăn
cà-ri cay. Cho nên cháu không cần lo lắng cho ta đâu, chàng trai. Cháu nên
tự lo cho mình thì hơn đấy.

Ông khịt khịt mũi chế nhạo, rồi lầm bầm:
– Ranh con láo lếu.
Rồi ông xiên một miếng lớn món “Đặc biệt Đặc biệt” cho vào miệng.

Trong một giây, mọi chuyện có vẻ vẫn bình thường. Nhìn John và mỉm

cười chế giễu, ông Groanin xiên một miếng thứ hai và đang đưa lên miệng
thì thình lình có chuyện xảy ra. Mặt ông bắt đầu chuyển sang màu hồng, rồi
màu đỏ, và cuối cùng là màu tím bầm.

Buông rơi cái nĩa, ông vừa nấc cụt vừa hét lên:
– Quỷ thần ơi cay quá! Nhanh. Đừng ngồi ì đó chứ. Nước. Nước.

Philippa vội vã với tay lấy bình nước, nhưng chưa kịp rót cho ông một ly

thì ông đã giật lấy cái bình và nốc cạn.

John lo lắng nói:
– Cháu nghĩ làm như vậy chỉ khiến nó tệ hơn thôi.

Ông Groanin tiếp tục vừa nấc cụt vừa rên rỉ:
– Cay quá quỷ thần ơi! Nữa.
– Thêm cà-ri à?

– Nước! Nước! Vì Chúa, đưa nước cho ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.