TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 133

bút nghỉ một lúc rồi mới tiếp tục vẽ. Cuối cùng, cha tôi không tài nào chịu
được nữa: người cảm thấy đôi mắt ấy xói sâu vào tâm hồn mình gây nên một
sự hỗn độn kinh khủng. Hôm sau, hôm sau nữa, cảm giác đó chỉ càng lớn
lên, mạnh mẽ hơn. Cha tôi sợ quá. Người bỏ bút và từ chối dứt khoát không
vẽ tiếp. Thực không hình dung được nỗi kinh hoàng của lão cho vay nợ lãi
khi nghe cha tôi nói. Lão sụp xuống chân cha tôi, khẩn khoản van xin người
vẽ cho xong bức chân dung, nói rằng số mệnh và sự tồn tại của lão trên đời
này hoàn toàn lệ thuộc vào bức tranh, rằng bút vẽ đã chạm đến những nét
sống của lão, và nếu hoạ sĩ truyền đạt thật trung thành nét mặt lão thì, sinh
mệnh lão sẽ được một sức mạnh siêu nhân duy trì lại trong bức chân dung,
nhờ đó lão sẽ không chết hẳn, mà lão thì rất cần có mặt trên đời này. Nghe
nói, cha tôi kinh hãi khôn xiết: những lời lão nói kỳ quặc quá, khủng khiếp
quá, khiến cha tôi quẳng cả bút vẽ lẫn bảng trộn màu, ba chân bốn cẳng chạy
về. Suốt ngày suốt đêm hôm ấy, những câu nói của lão già không ngớt ám
ảnh cha tôi. Sáng hôm sau, cha tôi thấy lão ta sai một người đàn bà đưa bức
tranh đến trả lại, người đàn bà này là người duy nhất còn ở lại hầu hạ lão ta,
được chủ mụ sai đến nói là lão không cần tranh nữa, lão sẽ không trả tiền
công và gửi lại bức vẽ. Ngay tối hôm ấy, cha tôi được tin lão ta chết, và sắp
mai táng theo nghi lễ tôn giáo của lão. Tất cả những cái này cha tôi thấy lạ
lùng khó hiểu quá.

Và cũng từ dạo ấy, tính tình cha tôi thay đổi rất nhiều. Người lúc nào

cũng thấy hồi hộp lo âu, điều mà bản thân người cũng không hiểu rõ vì sao,
và chỉ một thời gian ngắn sau, cha tôi đã làm một việc mà không ai có thể
ngờ tới: Ít lâu sau, tác phẩm của một người học trò cha tôi bắt đầu làm cho
một số ít người am hiểu hội hoạ và thích chơi tranh chú ý. Xưa nay, cha tôi
vẫn tin tưởng ở tài năng của anh ta, do đó vẫn có thiện cảm đặc biệt đối với
anh ta. Thế mà, bỗng nhiên, bây giờ cha tôi lại cảm thấy ghen ghét người
học trò của mình. Thấy mọi người có cảm tình đối với anh ta và bàn tán
nhiều về anh ta, cha tôi hậm hực không sao chịu nổi. Bực hơn nữa là cha tôi
biết được anh học trò nọ được mời đến vẽ tranh thánh cho một ngôi nhà thờ
giàu có sắp xây. Tin đó khiến cha tôi phát khùng, người nói: “Không, ta sẽ
không để cho thằng nhãi ranh ấy đắc thắng. Nó còn hơi sữa, chưa đè đầu nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.