TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 145

xem ai can đảm và khéo hơn! – và từ trên những cành cao ngất, cao đến
ngang tầm cánh chim bay, bỗng như có một phép thần thông nào vụt mở ra
trước mắt chúng tôi cả một thế giới đẹp đẽ vô ngần của không gian bao la và
ánh sáng. Chiều rộng khôn cùng của đất đai làm chúng tôi sửng sốt. Mỗi đứa
chúng tôi đều nín thở ngồi yên lặng đi trên một cành cây và quên mất cả
chim lẫn tổ chim. Chuồng ngựa của nông trường mà chúng tôi vẫn coi là toà
nhà rộng lớn nhất trên thế giới, ngồi đây chúng tôi thấy chỉ như một căn nhà
xép bình thường. Phía sau làng là dải thảo nguyên hoang vu mất hút trong
làn sương mờ đục. Chúng tôi cố gương hết tầm mắt nhìn vào nơi xa thẳm
biêng biếc của thảo nguyên và nom thấy không biết bao nhiêu đất đai mà
trước đây chúng tôi không biết đến, thấy những con sông mà trước đây
chúng tôi chưa từng nghe nói đến. Những dòng sông lấp lánh tận chân trời
như những sợi chỉ bạc mỏng manh. Chúng tôi nép mình ngồi trên các cành
cây suy nghĩ: đã phải đấy là nơi tận cùng thế giới chưa, hay phía sau vẫn còn
có bầu trời ấy, những đám mây, những đồng cỏ và sông ngòi như thế này?
Chúng tôi náu mình trên các cành cây, lắng nghe những tiếng gió ảo huyền
và tiếng lá cây đáp lại lời gió, thì thầm to nhỏ về những miền đất bí ẩn đầy
sức quyến rũ lẩn sau chân trời xa thẳm biêng biếc kia.

Tôi lắng nghe tiếng hai cây phong rì rào, tim đập rộn ràng vì thảng thốt

và vui sướng, trong tiếng xạc xào không ngớt ấy tôi cố hình dung ra những
miền xa lạ kia. Thuở ấy chỉ có một điều tôi chưa hề nghĩ đến: ai là người đã
trồng hai cây phong trên đồi này? Người vô danh ấy đã ước mơ gì, đã nói
những gì khi vùi hai gốc cây xuống đất, người ấy đã ấp ủ những niềm hi
vọng gì khi vun xới chúng nơi đây, trên đỉnh đồi cao này?

Quả đồi có hai cây phong ấy, không biết vì sao ở làng tôi họ gọi là

“Trường Duishen”. Tôi còn nhớ hễ có ai lạc mất ngựa phải đi tìm và hỏi
thăm: “Này, có thấy con ngựa tía nhà mình không”. Là người ta thường hay
đáp: “Chỗ trên kia kìa, gần Trường Duishen ấy, đêm qua ngựa vẫn còn ăn cỏ
ở đấy, lên tìm may ra thấy”. Bắt chước người lớn, bọn trẻ chúng tôi vẫn
thường lặp lại không hề suy nghĩ gì: “Các cậu ơi, lên Trường Duishen trèo
cây phong phá tổ chim sẻ đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.