TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 148

Bà đặt tay lên ngực, cúi chào mọi người và khó khăn lắm mới lách được lên
bục chủ tịch đoàn.

Chắc hẳn bà Altynai Sulaimanova đã từng đi dự nhiều cuộc họp long

trọng và chắc ở đâu bà cũng được đón tiếp nồng nhiệt và kính cẩn, nhưng tới
đây, trong ngôi làng bình thường này, thái độ niềm nở ân cần của dân làng
đã làm bà hết sức bồi hồi cảm động và bà luôn luôn cố giấu những giọt nước
mắt bất giác trào ra.

Sau phần nghi lễ các em thiếu nhi thắt khăn quàng đỏ cho vị khách quý,

mang tặng hoa và mở đầu quyển sổ danh dự của trường mới lập bằng tên bà.
Kế đó là cuộc biểu diễn văn nghệ rất vui vẻ và hấp dẫn của học sinh, rồi ông
hiệu trưởng mời chúng tôi, các tân khách, thầy giáo và lao động xuất sắc của
nông trường về nhà ông.

Đến đây họ vẫn chưa thể hết mừng rỡ với cuộc về thăm của Altynai

Sulaimanova. Họ mời bà ngồi vào chỗ danh dự có trải thảm và cố tìm mọi
cách để nêu rõ lòng kính trọng của họ đối với bà. Như trong tất cả những dịp
như thế, bầu không khí hết sức náo nhiệt, khách khứa chuyện trò sôi nổi và
luôn nâng cốc chúc mừng. Nhưng bỗng có anh thanh niên người làng đi vào
đưa cho chủ nhân một tập điện tín. Các bức điện được truyền qua tay mọi
người: các học sinh cũ chúc mừng bà con trong làng nhân dịp khánh thành
nhà trường mới.

— Này, những bức điện này là do ông lão Duishen mang về phải

không? – ông hiệu trưởng nói.

— Vâng, – người thanh niên đáp. – Ông cụ bảo suốt dọc đường quất

ngựa luôn tay để về kịp buổi lễ, cho nhân dân được nghe đọc các bức điện.
Ông cụ chậm mất một tí, đang buồn.

— Thế để ông ta đứng đấy làm gì, ra bảo ông ấy xuống ngựa, mời vào

đây!

Người thanh niên ra gọi Duishen. Bà Altynai Sulaimanova đang ngồi

cạnh tôi, không hiểu sao bỗng giật mình và như chợt nhớ ra điều gì, bà hỏi
tôi xem họ đang nói đến Duishen nào thế, giọng bà rất lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.