TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 151

muốn nói điều gì, nhưng rồi chắc bà nghĩ sao lại thôi và lật đật đeo cặp kính
vẫn cầm ở tay lên mắt.

— Hình như xe lửa đi Moscow chạy qua đây vào mười một giờ phải

không.

— Vâng, lúc mười một giờ đêm.

— Thế thì tôi phải sửa soạn ngay mới được.

— Sao lại đột ngột thế ạ! Altynai Sulaimanova, bà đã hứa ở lại vài

ngày cơ mà? Dân làng không để bà đi đâu.

— Không, tôi có nhiều việc gấp phải đi ngay bây giờ.

Dù dân làng có cố vật nài đến đâu, có tỏ vẻ giận dỗi đến thế nào,

Altynai Sulaimanova cũng vẫn một mực không đổi ý.

Trong khi đó trời bắt đầu sẩm tối. Dân làng buồn rầu đưa bà ra xe, sau

khi được bà hứa rằng lần sau sẽ về một tuần lễ, có khi lâu hơn là khác. Tôi
tiễn Altynai Sulaimanova đến tận ga.

Vì sao Altynai Sulaimanova lại vội ra đi một cách đột ngột như vậy?

Làm phật ý bà con trong làng, nhất là vào một ngày như thế, tôi thấy quả
không nên. Dọc đường đã mấy lần tôi định hỏi bà về chuyện đó, nhưng rồi
lại không dám. Chẳng phải vì tôi sợ tỏ ra thiếu lịch thiệp, mà chỉ vì tôi hiểu
rằng đằng nào bà cũng sẽ chẳng nói gì hết. Suốt dọc đường bà cứ lặng thinh,
ưu tư suy nghĩ điều gì.

Tuy vậy, khi lên đến ga, tôi cũng hỏi bà:

— Bà Altynai Sulaimanova, hình như bà có điều gì bận tâm, hay chúng

tôi đã làm bà giận?

— Sao anh lại nói thế! Anh không được nghĩ như vậy! Tôi còn có thể

giận ai được chứ? Hoạ chăng giận mình thì có. Phải, lẽ ra phải giận mình
mới đúng.

Thế là bà Altynai Sulaimanova ra đi. Tôi trở lại thành phố và mấy hôm

sau bỗng nhận được thư của bà. Bà cho biết là sẽ ở lại Moscow lâu hơn dự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.