TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 152

định và viết:

“Tuy có rất nhiều công việc quan trọng và khẩn cấp, tôi cũng đã quyết

định gác hết lại và viết lá thư này cho anh… Nếu anh thấy điều gì tôi viết
đây đáng được chú ý thì tôi khẩn khoản xin anh nghĩ xem làm thế nào cho
mọi người cùng biết câu chuyện tôi sẽ kể. Tôi nghĩ không phải chỉ riêng bà
con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là lứa tuổi trẻ, đều cần biết câu
chuyện này. Tôi đã thấy rõ như vậy sau bao lần đắn đo cặn kẽ. Đó là lời
xưng tội của tôi trước mọi người. Tôi cần phải làm tròn bổn phận của tôi.
Càng nhiều người được biết thì lương tâm tôi càng đỡ cắn rứt. Anh đừng sợ
làm cho tôi lâm vào tình trạng khó xử. Anh đừng giấu giếm gì hết…”

Tôi đã mang nặng trong lòng những ấn tượng của lá thư ấy mấy ngày

liền. Và tôi không nghĩ ra được cách gì hơn là thay mặt bà Altynai
Sulaimanova để kể hết chuyện này.

• • •

Đó là vào năm 1924. Phải, đúng vào năm ấy…

Nơi hiện nay là nông trường chúng ta, bấy giờ là một thôn nhỏ của dân

nghèo định cư. Lúc ấy tôi mười bốn tuổi và sống ở nhà ông chú họ. Cha mẹ
tôi đều đã qua đời.

Mùa thu năm ấy, chẳng bao lâu sau khi những nhà có máu mặt đã dời

vào núi để trú qua mùa đông, có một thanh niên lạ mặt mặc áo choàng bộ
đội về làng. Tôi còn nhớ chiếc áo choàng, vì không hiểu sao nó lại bằng dạ
đen. Đối với thôn chúng tôi, một thôn hẻo lánh nép vào chân núi cách xa
đường cái, sự xuất hiện của con người mặc áo nhà nước này là một sự việc
quan trọng.

Lúc đầu người ta bảo rằng đó là một cấp chỉ huy trong bộ đội cho nên

về làng cũng sẽ làm trưởng thôn, sau hoá ra anh ta chẳng phải là cấp chỉ huy
gì cả, mà chính là con ông lão Tashtanbek đã bỏ làng đi làm đường sắt từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.