TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 159

đó, chính từ bao ki giắc ấy. Tôi nói như vậy bởi vì chính hôm đó, lần đầu
tiên trong đời tôi đã không đắn đo, không sợ bị phạt, đã quyết định và làm
điều tôi cho là cần thiết. Khi các bạn bỏ tôi lại, tôi chạy trở về trường
Duishen, trút bao ki giắc xuống dưới cửa và cắm đầu chạy men theo các khe
rãnh, các hẻm đá ở chân núi nhặt ki giắc.

Tôi cứ chạy mãi, không còn biết mình đi đâu nữa, như thể vì quá dư

sức mà tim tôi sung sướng đập rộn rã trong lồng ngực, tựa hồ như tôi đã làm
nên công trạng vì vô cùng to lớn. Và cả mặt trời cũng như biết rõ vì đâu tôi
sung sướng đến thế. Phải, tôi tin rằng mặt trời cũng biết vì đâu tôi lại chạy
tung tăng nhẹ nhàng như thế. Bởi vì tôi đã làm được một việc nhỏ hữu ích.

Mặt trời đã xế bóng ngang các sườn đồi, nhưng tôi cảm thấy dường như

còn chần chừ không muốn lặn, còn muốn nhìn tôi. Ánh mặt trời tô điểm con
đường tôi đi: mặt đất rắn mùa thu trải qua dưới chân tôi nhuộm thành màu
đỏ, màu hồng, màu tím. Từng cụm bông lau khô vun vút bay hai bên như
những tia lửa lập loè. Mặt trời rọi lửa lên những chiếc cúc mạ bạc trên tấm
áo đầy mụn vá tôi mặc. Và tôi cứ chạy đi, trong lòng hoan hỉ nói với đất trời,
với gió mây: “Hãy nhìn tôi đây! Hãy nhìn xem tôi đang kiêu hãnh chừng
nào! Tôi sẽ học hành, tôi sẽ đến trường và sẽ dẫn các bạn khác đến!…”

Không biết tôi chạy như thế bao lâu, nhưng tôi bỗng sực nhớ ra là phải

nhặt ki giắc nữa. Thế nhưng lạ thay, suốt mùa hè ngần ấy súc vật thả ở đây
và lúc nào cũng thấy nhan nhản bao nhiêu ki giắc, vậy mà giờ đây tựa hồ
như đất đã ngốn hết mất cả. Hay chỉ vì tôi không chịu tìm? Tôi chạy hết chỗ
này sang chỗ kia, càng đi xa ki giắc càng ít đi. Bấy giờ tôi mới nghĩ ra rằng
từ giờ đến tối không thể kịp nhặt được đầy túi phân mất, tôi sợ hãi, chạy
lung tung theo các bụi lau, tôi cuống cuồng vội vã. Cuối cùng tôi cũng nhặt
được nửa bao. Lúc ấy mặt trời đã lặn hẳn, trong hẻm núi trời bắt đầu sẩm tối
rất nhanh.

Chưa bao giờ tôi ở ngoài đồng một mình muộn đến thế. Đêm đã buông

cánh đen sẫm xuống những triền đồi yên lặng, không một bóng người. Sợ
thất thần, tôi vác chiếc bao lên vai và cắm đầu chạy về làng. Tôi khiếp đảm
và có lẽ tôi đã kêu lên, khóc lên, nếu không có một ý nghĩ, dù là lạ lùng, tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.