TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 161

chày nặng nề xuống cối, nhưng tôi vẫn kịp lén nhìn xem thầy giáo còn xa
không. Tôi sợ thầy không đi đến tận nhà chúng tôi. Dẫu tôi biết thím tôi sẽ
không cho đi học, tôi vẫn muốn Duishen đến, dù chỉ để thầy biết tôi ở chỗ
nào. Và tôi thầm van thầy đừng quay trở lại trước khi đến nhà tôi.

— Chào bà chủ, cầu trời phù hộ cho bà! Mà trời không phù hộ thì cả

bọn chúng tôi sẽ cùng ùa vào giúp một tay, bà xem chúng tôi có đông không
này! – Duishen chào thím tôi bằng một câu pha trò kéo theo sau lũ học trò
tương lai.

Thím tôi ậm ừ trả lời, còn chú tôi thì ở dưới hố chôn thóc cũng chẳng

thò đầu lên.

Nhưng điều đó không làm Duishen bối rối. Thầy ngồi xuống khúc gỗ

nằm ở giữa sân, vẻ bận rộn, lấy bút chì và giấy ra.

— Hôm nay chúng tôi bắt đầu dạy học ở trường. Con gái bà bao nhiêu

tuổi?

Thím tôi không đáp, giận dữ ném chày vào cối. Thím tôi rõ ràng không

muốn tiếp chuyện. Người tôi như co rúm lại: rồi cơ sự sẽ ra sao đây?
Duishen nhìn tôi và mỉm cười. Và cũng như lần ấy, tôi thấy lòng ấm hẳn lại.

— Altynai, em bao nhiêu tuổi? – Thầy hỏi.

Tôi không dám trả lời.

— Việc gì mà anh phải biết nó bao nhiêu tuổi, anh là thứ thanh tra gì

thế? – Thím tôi giận dữ nói. – Nó không học được đâu. Cái quân không cha
không mẹ ấy thì học gì, đến những đứa có mẹ có cha hẳn hoi cũng còn
không học nữa là. Anh cứ kéo cả lũ oắt kia đi mà dạy, không bận gì đến anh
ở đây cả.

Duishen đứng phắt dậy.

— Bà hãy nghĩ lại xem bà nói gì thế? Nó mồ côi thì có tội tình gì? Hay

có luật lệ nào không cho các trẻ em mồ côi đi học?

— Luật lệ của anh thì tôi cần gì! Tôi có luật lệ riêng của tôi, anh không

cần phải dạy tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.