TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 166

Duishen đã bế các em qua suối. Lưng thì còng, tay thì bế và cứ như thế thầy
lần lượt đưa hết các em sang.

Giờ đây nhớ lại cảnh xưa, thấy khó lòng mà tin được rằng tất cả những

điều đó là có thực. Nhưng lúc bấy giờ, không biết vì ngu dốt hay vì nông
nổi, người ta đã cười thầy Duishen, nhất là bọn nhà giàu thường trú qua mùa
đông ở trên núi và chỉ xuống làng khi cần xay thóc. Đã nhiều lần gặp chúng
tôi ở chỗ lội qua suối, bọn họ, đầu đội mũ lông cáo màu đỏ, mình mặc
những chiếc áo lông cừu quý, nghễu nghện trên những con ngựa hung dữ no
căng, giương mắt nhìn thầy Duishen rồi bỏ đi. Một tên trong bọn cười nấc
lên và huých tay tên đi bên cạnh nói:

— Đứa thì cõng, đứa thì bế, trông đã hay chưa!

Và tên kia ghìm con ngựa đang thở phì phì, nói thêm:

— Ôi, thật đáng tiếc, sao mình không biết trước, lấy vợ lẽ là phải chọn

những người như thế!

Rồi chúng quất cho ngựa chạy làm nước và bùn bắn tung toé lên chúng

tôi, cười phá lên rồi đi khuất.

Sao lúc đó tôi muốn đuổi theo những con người ngu xuẩn ấy thế, muốn

nắm lấy cương ngựa và quát thẳng vào những bộ mặt láo xược của họ: “Các
người không được nói thầy giáo của chúng tôi như thế! Các người ngu lắm,
các người tồi lắm”.

Nhưng liệu có ai chịu nghe lời một con bé thơ dại như tôi?

Và tôi chỉ còn biết nuốt những giọt lệ căm uất đang trào lên, nóng hổi.

Còn thầy Duishen thì dường như không để ý những lời lăng mạ đó, coi như
không nghe thấy gì hết. Thường là thầy nghĩ ra một câu chuyện vui nào đó
khiến lũ chúng tôi phá lên cười, quên mất mọi sự.

Thầy Duishen có cố gắng bao nhiêu cũng vẫn chưa kiếm đủ gỗ để bắc

một chiếc cầu nhỏ qua suối. Có lần ở trường về, sau khi đã đưa hết các em
nhỏ sang, tôi cùng với thầy Duishen dừng lại bên bờ suối. Chúng tôi quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.