TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 172

— Hôm nay mày làm sao thế? Tay mày là tay gỗ hay sao? – thím tôi

càng nói càng nổi xung, mắt lườm tôi. Cuối cùng không sao chịu được nữa,
thím quát: – Ô, sao mày không chết quách đi cho rảnh! Tốt hơn hết là mày
xéo đi, mang trả cho bà cụ Saikal cái bao tải.

Thiếu chút nữa tôi đã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Thầy Duishen lại ở

ngay nhà bà cụ Saikal. Hai ông bà Kartanbai và Saikal vốn có họ xa với mẹ
tôi. Trước đây tôi vẫn thường lui tới chỗ hai cụ, đôi khi tôi còn ngủ lại đấy
nữa. Không hiểu thím tôi có nhớ tới chuyện đó hay trời xui khiến thím ấy.
Thím vừa dúi cái bao tải vào tay tôi vừa nói thêm:

— Hôm nay mày làm tao phát ngấy lên, như trong những năm đói phải

ăn cám mãi ấy. Cút đi ngay, nếu ông cụ bà cụ cho ngủ thì ở quách lại đằng
ấy. Đi cho khuất mắt tao…

Tôi chạy vụt ra sân. Gió cứ điên cuồng lồng lộng như một lão phù thủy

hung dữ: nó sặc sụa một lát, rồi phần phật thổi hắt tung những nắm tuyết
lạnh buốt vào khuôn mặt nóng bừng của tôi. Tôi cặp chặt chiếc bao tải vào
nách và chạy một mạch theo những vết chân ngựa thưa thớt còn mới nguyên
đến cuối làng. Trong đầu tôi bấy giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “Đã về
chưa, thầy giáo đã về chưa?”.

Tôi chạy tới nơi, nhưng không thấy thầy đâu. Thấy tôi im thin thít đứng

ngoài ngưỡng cửa, thở hổn hển, bà cụ Saikal lo sợ hỏi:

— Cháu làm sao thế? Sao cháu phải chạy hộc tốc thế? Có chuyện gì

chẳng lành phải không?

— Không ạ, chẳng sao đâu ạ. Cháu mang cái bao tải đến đây này. Bà

cho cháu ở lại đây tối nay được không?

— Cháu quý của bà, cháu cứ ở lại đây. Trời ơi, con ranh này làm cho

hoảng cả lên, sao từ mùa thu đến giờ chả thấy cháu thò mặt đến? Cháu ngồi
lại gần lửa mà sưởi cho ấm.

Ông cụ Kartanbai đang ngồi cạnh cửa sổ vá mấy chiếc ủng cũ nói vọng

ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.