TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 178

Tôi ôm chặt lấy thầy Duishen, áp chặt đôi má nóng bừng, ướt đẫm

nước mắt vào vai thầy giáo và khóc nức nở, không tài nào tự chủ được nữa.
Niềm vui sướng tràn ngập tâm hồn tôi, tôi run lên như trong cơn sốt và
không còn đủ sức để kìm lại nữa.

— Ừ… hẳn là con bé hồn xiêu phách lạc đi đâu hết. Cụ Kartanbai cũng

đâm lo và đứng dậy. – Kìa, bà khấn khứa cho nó một tí, nhanh lên nào…

Và cả hai cụ bỗng tíu tít cả lên. Bà cụ Saikal thì thầm mấy câu thần

chú, rồi vẩy hết nước lạnh đến nước nóng vào mặt tôi, xông hơi cho tôi và
cũng khóc oà lên cùng với tôi.

Trời ơi, giá các cụ hiểu được rằng tôi “hồn xiêu phách lạc” vì một niềm

hạnh phúc lớn lao mà tôi không đủ sức để kể ra có lẽ cũng không tài nào
diễn tả nổi!

Thầy Duishen vẫn ngồi cạnh tôi, đưa bàn tay mát lạnh vuốt nhẹ lên

vầng trán nóng hổi của tôi cho đến lúc tôi nín hẳn và ngủ thiếp đi.

• • •

… Mùa đông đã du mục sang bên kia đèo. Mùa xuân đang lùa những

đàn gia súc màu xanh của nó đến. Trên những cánh đồng bằng, tuyết đã tan,
mặt đất ướt như sưng phù lên từng chỗ. Từ miền ấy, những luồng hơi ấm
bốc lên lùa vào núi, mang theo hơi thở mùa xuân của đất đai, hương vị của
sữa đang lên hơi. Các cồn tuyết cũng xẹp xuống, những tảng băng trên núi
đã chuyển mình và các dòng suối đóng băng cũng nứt nẻ, vỡ toác ra, rồi tràn
lên, cuồn cuộn chảy thành những thác nước dũng mãnh réo ầm ầm trong các
thung lũng.

Có lẽ đó chính là mùa xuân đầu tiên trong thời niên thiếu của tôi. Dù

sao đối với tôi nó cũng vẫn đẹp hơn tất cả các mùa xuân trước. Đứng ở
trường chúng tôi, từ trên đỉnh đồi, có thể nhìn thấy cả thế giới tươi đẹp của
mùa xuân mở rộng ra trước mắt. Mặt đất dường như dang tay chạy từ trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.