TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 180

ở trên núi xuống. Và trước đây cũng có khi họ đã ghé vào nhà chú tôi mỗi
khi đi chợ về hay mang thóc xuống xay.

Đứng ngoài ngưỡng cửa tôi đã nhói lên vì tiếng cười thiếu tự nhiên của

thím tôi:

— Gớm, thôi, đừng lo anh ạ, không nghèo đi đâu mà sợ. Rồi sau này

khi con chim non đã cầm chắc trong tay rồi, anh sẽ thầm cảm ơn tôi cho mà
xem, hì hì hì! – Đáp lại lời thím tôi có tiếng vâng dạ rối rít và những tiếng
cười ha hả. Đến khi tôi bước vào cửa thì mọi người im bặt. Cạnh đống nỉ
phủ chiếc khăn trải bàn có một người đàn ông to béo phục phịch, mặt đỏ,
ngồi chềnh ềnh như khúc gỗ. Đầu hắn đội mũ lông chồn che kín cả cái trán
nhễ nhại mồ hôi. Hắn đưa mắt liếc tôi rồi đằng hắng một cái và cụp mắt
xuống.

Thím tôi nhoẻn miệng cười âu yếm, nói:

— Ồ, con đã về đấy à, vào đây con!

Chú tôi cũng ngồi cạnh đống nỉ với một người lạ mặt. Hai người vừa

đánh bài, vừa nhắm rượu với bánh ô mạch

32

. Cả hai đều ngà ngà say và mỗi

khi họ quất bài xuống, đầu họ cứ lắc lư đến kì quặc.

Con mèo mướp bò lên chỗ khăn trải bàn, nhưng lão mặt đỏ dùng đốt

ngón tay cốc mạnh vào đầu nó một cái, khiến nó kêu thét lên, rồi nhảy vọt
sang một bên và chúi đầu vào xó nhà. Khổ thân con mèo, nó đau quá! Tôi
muốn bỏ đi ngay, nhưng tôi không biết làm thế nào. May vừa lúc ấy thím tôi
nói:

— Con ạ, thức ăn ở trong chảo ấy, con ăn đi kẻo nguội.

Tôi bước ra khỏi phòng, trong lòng rất khó chịu với thái độ của thím tôi

vừa rồi. Và tôi bắt đầu thấy chột dạ. Tôi bất giác đề phòng.

Chừng hai giờ sau, hai người khách lên ngựa trở về núi. Lập tức thím

tôi lại bắt đầu chửi mắng tôi như thường lệ và tôi thấy đỡ lo. Tôi nghĩ thầm:
“té ra thím có vẻ ôn tồn như vậy chẳng qua vì say rượu thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.