TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 199

Tôi chạy ra bậc toa, nhảy xuống đất mà không trông thấy mặt đất ở

dưới chân, như nhảy xuống vực thẳm, rồi vẫn thế, không trông thấy gì ở
trước mặt, không hay biết gì nữa, tôi lao người chạy về phía chòi canh của
người bẻ ghi, về phía Duishen. Sau lưng tôi có những tiếng còi tới tấp của
các nhân viên coi toa. Nhiều hành khách cũng nhảy xuống xe và chạy theo
tôi.

Tôi chạy một hơi dọc đoàn tàu, Duishen cũng đã chạy ngược về phía

tôi.

— Duishen, thầy! – tôi vừa gọi vừa lao về phía Duishen.

Người bẻ ghi đứng lại, ngỡ ngàng nhìn tôi. Đó chính là Duishen, chính

khuôn mặt ấy, chính đôi mắt ấy, chỉ có điều là bây giờ Duishen để ria và
trông hơi già đi.

— Chị làm sao thế, chị! – người bẻ ghi ân cần hỏi bằng tiếng Kazakh. –

Chắc chị nhầm, tôi là người bẻ ghi Jangazin, tên tôi là Beineu.

— Beineu?

Tôi không biết làm sao tôi lại có thể kịp nghiến răng lại để đừng kêu

lên vì buồn khổ, vì đau đớn và hổ thẹn. Tôi đã làm gì thế này? Tôi giơ hai
tay bưng mặt và cúi đầu. Tại sao đất ở dưới chân tôi không sụt xuống? Lý ra
tôi phải xin lỗi người bẻ ghi, xin lỗi hành khách, nhưng tôi cứ đứng im lặng
như một tảng đá. Đám hành khách vây quanh, không hiểu tại sao, cũng im
lặng. Tôi biết như thể họ cũng sắp quát mắng, chửi bới tôi. Nhưng mọi
người đều im lặng. Và trong cõi im lặng ghê rợn ấy chợt có tiếng nấc của
người đàn bà nào không rõ.

— Khổ thân, cô ấy tưởng tìm được chồng hay anh gì đấy, hoá ra không

phải.

Đám người xôn xao lên.

— Sao lại thế nhỉ, – có ai nói giọng trầm trầm.

— Lạ gì, trong chiến tranh chúng ta đã phải chịu đựng bao nhiêu và

cũng còn lại bao nhiêu cảnh éo le cay đắng… – một giọng đàn bà nghẹn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.