TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 200

ngào đáp.

Người bẻ ghi gỡ hai tay tôi đang bưng mặt và nói:

— Ta đi đi, tôi đưa chị về toa nhé, ở đây lạnh lắm.

Anh ấy khoác lấy tay tôi. Ở phía bên kia, một người sĩ quan nào đó

cũng khoác tay tôi dắt đi.

— Ta đi thôi chị ạ, chúng tôi hiểu hết, – người sĩ quan nói.

Hành khách giãn ra và họ dìu tôi đi như đi đưa đám ma. Chúng tôi

chậm rãi đi ở phía trước và mọi người bước theo sau. Những hành khách từ
phía tàu đi lại cũng lặng lẽ nhập vào đám đông. Có ai khoác lên vai tôi một
chiếc khăn choàng lông. Anh bạn cùng toa của tôi khập khễnh trên đôi nạng
gỗ, đi vượt lên phía trước một chút và nhìn vào mặt tôi. Con người vui tính,
hay đùa bỡn, tốt bụng và can đảm ấy không hiểu sao bùi ngùi để đầu trần đi
bên cạnh tôi. Hình như anh đang khóc. Tôi cũng khóc. Và trong tiếng chân
bước chậm rãi của đoàn tàu đi dọc các toa xe, trong tiếng gió rít qua các
hàng dây thép tôi ngỡ chừng nghe thấy những âm thanh của một khúc điếu
ca “Không, mình sẽ không bao giờ còn gặp lại anh ấy nữa”.

Bên toa xe của chúng tôi, viên xa trưởng chặn chúng tôi lại. Ông ta

quát tháo, giơ ngón tay lên doạ tôi nói những gì: nào là vi phạm luật pháp,
nào là phạt vi cảnh, nhưng tôi lặng thinh không đáp. Tôi còn thiết gì nữa.
Ông ta dúi vào tay tôi một tờ biên bản, bảo tôi phải kí vào, nhưng tôi không
còn hơi sức cầm lấy cây bút chì nữa.

Lúc bấy giờ anh bạn cùng toa giật lấy tờ giấy trong tay viên xa trưởng,

chống nạng tiến đến sát và quát vào mặt ông ta:

— Ông để cho cô ấy yên! Tôi sẽ kí. Chính tôi đã giật cái khoá hơi, tôi

sẽ chịu trách nhiệm…

Trên đất Siberia, mảnh đất cổ truyền của dân Nga, đoàn tàu vội vã cướp

lại thời gian đã mất. Tiếng đàn ghi ta của anh bạn cùng toa nỉ non buồn bã
trong đêm. Tôi cứ mang theo trong lòng dư âm bi thảm sau lần đụng mặt với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.