TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 24

2.

CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG

O. Henry

(The Last Leaf, 1907, Mỹ)

Trong một khu nhỏ ở phía Tây Công viên Washington, phố xá chạy

ngang chạy dọc lung tung như hóa rồ, rồi đứt quãng ở những mảnh đất nhỏ
gọi là “quảng trường”. Những “quảng trường” này tạo nên những góc độ và
những đường cong kỳ lạ. Một đường phố tự cắt nó một hoặc hai lần. Một
nghệ sĩ có lần đã phát hiện ra là phố này có một khả năng rất quý. Hãy
tưởng tượng một tay thu ngân nào đó mang hóa đơn đòi tiền sơn hay giấy và
vải vẽ đi qua con đường này, đột nhiên lại gặp ngay chính mình quay trở ra,
tiền nợ không thu được một xu nhỏ!

Bởi vậy, chẳng bao lâu, giới nghệ sĩ liền mò tới cái Làng Greenwich cổ

kính, kỳ quặc này, lùng thuê những phòng có cửa sổ hướng bắc, đầu hồi kiểu
thế kỷ mười tám. Những buồng xếp sát nóc kiểu Hà Lan và tiền thuê rẻ. Rồi
từ Đại lộ thứ Sáu, họ nhập cảng vào vài chiếc cốc vại bằng thiếc, một hai
chiếc lò hâm thức ăn và họp thành một “xóm”.

Phòng họa của Sue và Johnsy đặt ở tầng thượng một ngôi nhà gạch ba

tầng thấp lè tè. “Johnsy” là tên gọi thân mật của Joanna. Một cô từ bang
Maine tới, cô kia quê ở California. Họ đã gặp nhau tại bàn ăn chung của
hiệu “Delmonico” ở Phố thứ Tám và thấy những sở thích của họ về nghệ
thuật món rau diếp xoăn trộn dầu dấm và kiểu ống tay rộng hợp nhau đến
nỗi kết quả là họ cùng chung nhau thuê một phòng họa.

Khi ấy là khoảng tháng Năm. Đến tháng Mười một, có một gã khách lạ,

lạnh lẽo, chưa ai từng thấy, mà thầy thuốc gọi là chứng viêm phổi, oai vệ đi
khắp xóm, ngón tay lạnh ngắt của gã chạm vào chỗ này một người, chỗ kia
một người. Bên khu phía Đông, tên phá hoại này xăm xăm bước đi đánh ngã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.