TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 26

Sau khi bác sĩ đi khỏi, Sue vào phòng làm việc và khóc đến ướt đẫm cả

một chiếc khăn trải bàn Nhật Bản. Rồi cô lại thản nhiên mang chiếc bảng vẽ
của mình đi vào phòng Johnsy, miệng huýt sáo một điệu nhạc rác tim

5

.

Johnsy nằm quay mặt về phía cửa sổ, tấm khăn trải giường phủ lên

người, hầu như không có một gợn. Sue ngưng huýt sáo, tưởng bạn đang ngủ.

Cô bày bảng vẽ của mình ra và bắt đầu vẽ bằng bút sắt và mực để minh

họa cho một truyện ngắn đăng trên một tờ tạp chí. Các nghệ sĩ trẻ phải lát
con đường dẫn tới Nghệ thuật bằng những bức tranh minh họa cho những
truyện ngắn của các tạp chí, do các nhà văn trẻ viết để lát con đường của họ
dẫn tới Văn học.

Sue đang vẽ phác chiếc quần cưỡi ngựa đúng mốt và chiếc kính một

mắt trên mặt nhân vật chính, một tay chăn bò Idaho, thì bỗng nghe thấy có
tiếng thì thầm cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Cô vội chạy tới bên giường.

Mắt Johnsy mở to. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ và đếm – đếm ngược.

“Mười hai,” cô lầm bầm, rồi một lát sau, “mười một”; rồi “mười,” và

“chín”; rồi “tám” và “bảy” thì hầu như được đếm cùng một lúc.

Sue lo lắng nhìn ra phía cửa sổ. Có cái gì ngoài đó mà đếm? Chỉ thấy

một cái sân trơ trụi, ảm đạm và bức tường bên trống trơn của tòa nhà gạch
cách đấy chừng sáu thước. Một dây thường xuân già, già lắm, rễ đã mục nát
và sần sùi những mấu, leo lên đến giữa bức tường gạch. Hơi thở lạnh lẽo của
mùa thu bứt rụng hết lá của nó chỉ còn lại bộ xương cành, gần như trơ trụi
bám vào những viên gạch vỡ nát.

“Gì thế, Johnsy?” Sue hỏi.

“Sáu,” Johnsy nói, giọng gần như thì thào. “Bây giờ chúng rụng mau

hơn. Trước đây ba ngày còn có tới gần một trăm. Em đếm nhức cả đầu.
Nhưng bây giờ thì thật là dễ. Lại một chiếc nữa. Giờ chỉ còn lại có năm
thôi.”

“Năm gì, Johnsy? Cho Sudie

6

của em biết đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.