TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 30

“Đó là chiếc lá cuối cùng,” Johnsy nói. “Em cứ tưởng là nhất định hôm

qua nó sẽ rụng. Em nghe thấy gió thổi. Hôm nay nó sẽ rụng thôi và cùng lúc
đó thì em sẽ chết.”

“Em thân yêu,” Sue nói, cúi khuôn mặt hốc hác xuống gần gối. “Nếu

em không còn muốn nghĩ đến mình nữa thì hãy nghĩ đến chị, chị sẽ làm gì
đây?”

Nhưng Johnsy không trả lời. Trong khắp thế gian, cái cô đơn nhất là

một tâm hồn đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi xa xôi, bí ẩn của mình.
Những sợi dây ràng buộc cô với tình bạn, với thế gian này cứ lơi lỏng dần
từng cái một thì ý nghĩ kỳ quặc kia hình như lại càng choán lấy tâm trí cô
mạnh mẽ hơn.

Ngày hôm đó trôi qua và ngay cả trong ánh hoàng hôn, họ vẫn trông

thấy chiếc lá thường xuân đơn độc bám lấy cái cuống của nó trên tường và
rồi, cùng với màn đêm buông xuống, gió bấc lại lồng lộn, trong khi mưa vẫn
đập mạnh vào cửa sổ và từ mái hiên thấp kiểu Hà Lan mưa rơi lộp độp
xuống mặt đất.

Khi trời vừa hửng sáng thì Johnsy, con người tàn nhẫn, lại ra lệnh kéo

màn lên.

Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó.

Johnsy nằm nhìn lá hồi lâu. Rồi cô gọi Sue đang quấy món cháo gà trên

lò hơi đốt.

“Em thật là một con bé hư, chị Sue ạ,” Johnsy nói. “Có một cái gì đó đã

làm cho chiếc lá cuối cùng kia vẫn còn đấy để cho em thấy rằng mình đã tệ
như thế nào. Muốn chết là có tội. Giờ thì chị có thể cho em xin tí cháo và
chút sữa pha ít rượu poóc tô và, không, mang cho em chiếc gương tay trước
đã, rồi xếp những chiếc gối lại quanh em, để em ngồi dậy xem chị nấu
nướng.”

Một giờ sau cô lại nói:

“Sue ơi, em hy vọng một ngày nào đó sẽ được vẽ Vịnh Naples.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.