TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 31

Buổi chiều bác sĩ tới và khi ông ta về, Sue kiếm cớ theo ông ra ngoài

hành lang.

“Được năm phần mười rồi,” bác sĩ nói và cầm lấy bàn tay mảnh dẻ run

rẩy của Sue. “Chăm sóc chu đáo thì chị sẽ thắng. Và bây giờ tôi phải xuống
dưới nhà thăm một bệnh nhân khác. Tên ông cụ là Behrman, hình như là
một nghệ sĩ gì đó. Cũng lại chứng sưng phổi, ông cụ già yếu, bệnh tình nguy
kịch, chẳng còn hy vọng gì, nhưng hôm nay ông cụ sẽ vào nằm bệnh viện để
được chăm sóc chu đáo hơn.”

Hôm sau, bác sĩ bảo Sue: “Cô ấy khỏi nguy hiểm rồi, chị đã thắng. Giờ,

chị chỉ còn bồi dưỡng và chăm nom, có thế thôi.”

Và buổi chiều hôm đó Sue tới bên giường Johnsy đang nằm và đang

vui vẻ đan một chiếc khăn choàng len màu xanh thẫm rất vô dụng. Sue ôm
lấy cả người Johnsy lẫn những chiếc gối.

“Chị có câu chuyện muốn nói với em, con chuột bạch của chị,” cô chị

nói. “Hôm nay cụ Behrman đã chết vì sưng phổi ở bệnh viện rồi. Cụ ấy chỉ
có hai ngày. Buổi sáng ngày thứ nhất, bác gác cổng thấy cụ ấy ốm nặng
trong căn phòng của cụ ở tầng dưới. Giày và áo quần cụ ướt sũng và lạnh
buốt. Mọi người không ai hiểu được cụ ấy đã đi đâu trong đêm khủng khiếp
như thế, nhưng rồi họ tìm thấy một chiếc đèn bão vẫn còn cháy sáng và một
chiếc thang đã bị lôi ra khỏi chỗ để của nó, vài chiếc bút lông rơi vung vãi
và một bảng màu xanh vàng pha trộn lẫn lộn, và em ạ, hãy nhìn ra ngoài cửa
sổ kia, hãy nhìn chiếc lá thường xuân cuối cùng ở trên tường. Em có tự hỏi
tại sao chẳng bao giờ nó rung rinh hoặc lay động khi gió thổi không? Ồ, em
thân yêu, đó chính là tác phẩm kiệt xuất của cụ Behrman đấy. Cụ vẽ nó vào
cái đêm mà chiếc lá cuối cùng đã rụng.”

Ngô Vĩnh Viễn dịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.