Một ông bạn khác thương hại bảo tôi:
— Tôi có thể giới thiệu với anh một ông bác sĩ giỏi. Anh hãy đến ông
ta khám xem!
Ông bác sĩ này xem mắt tôi, rồi xem chiếc kính.
— Thằng cha lang băm nào cho anh đơn mua cái kính này thế? Có phải
anh bị cận thị đâu!
— Thế tôi bị làm sao ạ?
— Viễn thị! 2 đi ốp!
Tôi lại mua kính mới. Ðeo chiếc kính này tôi không còn thấy chóng
mặt buồn nôn nữa, nhưng lúc nào cũng bị chảy nước mắt. Ðâm ra mắt tôi
lúc nào cũng đỏ hoe; như khóc ai vậy. Tôi bị cái cảm giác thương xót rất lạ.
Cặp kính này chỉ có đeo để đi đưa đám là hợp.
Một ông bạn thân tỏ vẻ ái ngại cho tôi:
— Thế này thì cậu đến mù mất! Cậu phải đi khám bệnh viện nhà nước
xem sao! Ở đấy họ khám cẩn thận. Lại có giáo sư nhãn khoa nữa, chứ không
như mấy ông bác sĩ tư!
Bệnh viện nhà nước quả là có khác thật: máy móc nhiều, mà dụng cụ
cái gì cũng sáng nhoáng.
Tôi được một giáo sư khám. Tôi kể cho giáo sư nghe cái bất hạnh của
tôi:
— Người thì bảo tôi là cận thị, người thì bảo là viễn thị!
Giáo sư giận lắm:
— Quân ngu! Anh không phải cận thị, cũng không phải viễn thị, mà là
loạn thị!
Theo đơn của giáo sư, tôi mua đôi kính khác. Cặp kính này tôi đeo vừa
lắm, trông cái gì cũng rõ. Phải mỗi tội bây giờ cái gì như cũng lùi hẳn ra xa.
Mấy bức tường trong căn buồng tôi sống hàng chục năm nay dường như bị
lùi xa đến hàng ba chục thước. Tôi giơ tay chực bắt tay người quen, nhưng