TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 51

tàu chưa cập bến, nhưng trông cứ như đã ngay sát bờ. Không còn viên bác sĩ
nào trong tỉnh là tôi chưa mò đến! Ông này bảo mắt phải tôi cận, mắt trái
viễn thì ông khác nói ngược lại. Ông trước kêu bị loạn thị thì ông sau phán
là bị đục nhân mắt. Ðeo kính của cái ông bảo tôi bị đục nhân mắt, thì cái gì
cũng ra màu xanh cả. Có ông còn đoán tôi bị chứng mù màu. Nhìn phía
trước, nhìn sang bên, nhìn xa nhìn gần, cái gì cũng biến thành hai, màu sắc
lẫn hết. Ði trên đường thẳng mà tôi có cảm giác như bước xuống cầu thang,
mỗi bậc cách nhau hàng bốn năm chục phân. Tôi cứ soải bước từng bước dài
như lạc đà vậy.

Một lần, đang đi trên cầu, thế quái nào tôi bước hụt một cái, ngã lăn

quay xuống dưới. Vì cứ tưởng những bậc cầu thấp hơn đến một mét. Cái
kính bị văng đi làm tôi không nhìn thấy gì nữa. Cái gì cũng mờ mờ ảo ảo.
Người ta đỡ tôi dậy:

— Cái kính của tôi đâu rồi? – Tôi hỏi.

Họ tìm thấy kính đưa cho tôi. Tôi đeo kính vào thì… Thánh Allah

ơi!… Mọi vật bỗng trở nên sáng sủa rõ ràng quá! Vật nào đúng vật nấy, rõ
mồn một! Rõ như chưa bao giờ tôi có thể nhìn rõ vậy. Hay kính của người
khác chăng? Không! Ðích thị kính của tôi đây mà! Ðúng gọng sừng to màu
đen đây! Tôi sướng không sao tả được! Bây giờ thì đừng hòng tôi bước chân
đến một anh bác sĩ mắt nào nhé! Tôi đã đọc được cả mấy dòng chữ nhỏ nhất
trên báo và nhìn rõ cả tên chiếc tàu thuỷ đậu tít ngoài xa. Tôi đi về nhà, lòng
vô cùng sung sướng.

— Kính của anh sao thế kia? – Vợ tôi hỏi.

— Làm sao?

Tôi bỏ kính ra xem. Ngón tay thò qua được cả lỗ gọng! Té ra mắt kính

đã bị vỡ rơi mất rồi mà tôi không biết.

Thái Hà dịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.