TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 50

không sao với tới được. Ðịnh viết, giấy đã chạy xa khỏi tay đến hai thước.
Nhìn vật gì cũng thấy bé tí xíu. Người thì chỉ bằng hạt đậu ván… Nhưng hại
nhất là tôi không ăn uống gì được. Vì vừa ngồi vào bàn là đĩa thức ăn đã
chạy đi xa hai chục thước rồi. Mùi súp nóng bốc ngay dưỡi mũi, nhưng cứ
cầm thìa chực múc, thì bát súp đã ở cách xa hàng hai mét! Tôi không ăn
uống cử động gì được nữa. Một anh bạn phải dắt tay tôi đến một bác sĩ khác
tốt nghiệp ở Mỹ về. Khám xét cẩn thận xong ông ta bảo tôi:

— Ðứa nào cho anh đơn mua cái kính này đây? Ðúng là đồ lang vườn

dốt nát! Anh cứ kiện lên phòng công tố cho nó bỏ mẹ!

— Thôi! Cứ để thánh Allah trừng phạt hắn! – Tôi nói.

Tôi lại thay kính mới. Bây giờ mắt tôi nhìn cái gì cũng hoá hai. Nhà tôi

đang bảy người, bỗng nhiên thành mười bốn. Mỗi người lại có một người
giống hệt mình. Thật tôi chưa bao giờ thấy chuyện lạ như vậy. Chả lẽ lại có
những người giống nhau đến mức độ như thế hay sao? Vô lý quá! Nhìn
xuống chân thì thấy bốn chiếc ủng, nhìn bàn tay thì thấy có mười ngón!

Tôi đến một ông bác sĩ khác. Ông này học ở Ðức về.

— Ai bảo anh đeo kính này?

— Làm sao ạ?

— Sai chứ còn sao nữa!

Hóa ra một mắt tôi bị viễn, còn mắt kia thì cận. Vị danh y mới lại ghi

cho tôi chiếc kính khác. Bây giờ tôi không phân biệt được sáng tối nữa.
Xung quanh tôi tối như hũ nút.

— Ðứa dốt nào ghi cho anh chiếc kính này vậy hả? Mắt anh hoàn toàn

bình thường, có làm sao đâu?

— Nhưng tôi không thấy gì cả! Tối cứ như bưng ấy!

— Thế là anh bị quáng gà thôi, chứ chẳng có làm sao hết!

Lại uống thuốc, lại tiêm, lại kính mới… Bây giờ các vật ở xa trông lại

hoá gần. Chân đáng lẽ leo lên tàu thuỷ, thì lại bước ngay xuống biển… Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.