TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 87

vẫn như thế, song họ cũng chẳng bao giờ để ý thấy. Không để cho Nikita cởi
áo khoác, Chartkov cứ thế bước vào phòng vẽ, một căn phòng vuông vức và
khá rộng, nhưng trần thấp lè tè, cửa kính đọng sương băng, trong phòng bề
bộn đủ các thứ đồ nghề cũ rích linh tinh: những đoạn cánh tay bằng thạch
cao gẫy, những khung gỗ căng vải, những bức phác họa mới bắt đầu vẽ đã
bỏ dở, những màn, vải vắt đầy trên ghế. Mệt lử, Chartkov cởi áo khoác
ngoài, lơ đãng luồn bức chân dung vừa mua về vào giữa hai bức tranh khác,
đoạn gieo mình xuống chiếc đi văng hẹp, giờ đây không thể gọi là đi văng
bọc da được nữa, dãy đinh đồng trước kia đóng giữ lấy mặt da, nay đã long
cả, mặt da ở trên không còn dính vào đinh, thành thử Nikita vẫn nhét vào
dưới đấy nào bít tất, nào sơ mi, và tất cả các thứ quần áo bẩn. Anh nằm duỗi
người, trong chừng mực có thể duỗi được trên chiếc đi văng nhỏ hẹp ấy, và
cuối cùng gọi Nikita bảo thắp nến.

— Thưa cậu, không có nến ạ – Nikita đáp.

— Sao vậy?

— Vì hôm qua cũng đã không có.

Chartkov nhớ ra rằng quả nhiên hôm qua cũng đã không có nến thắp

nên anh hết nóng và ngồi im lặng. Anh để chú bé cởi chiếc áo ngoài cho và
mặc chiếc áo ngủ đã sờn mục.

— Thưa cậu, lúc nãy có ông chủ nhà đến đây – Nikita nói.

— Thì sao? Đến đòi tiền nhà chứ gì? Tao biết rồi – họa sĩ khoát tay đáp

lại.

— Nhưng ông ta đến với một người nữa kia ạ!

— Ai thế?

— Con không biết… Hình như một ông cảnh sát nào ấy.

— Cảnh sát, cảnh sát đến làm gì?

— Con không biết, ông ấy bảo đến về việc chưa trả tiền nhà.

— Thế rồi thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.