TRUYỆN CỔ Ả-RẬP - Trang 124

Đúng một năm sau ngày cưới, vợ chàng sinh hạ được một cậu con trai, đặt
tên là Hasan.

Sau khi người anh Abdullatif biết sự ra đi của em trai, chàng cay đắng tự
trách mình đã để trận cãi nhau ngu ngốc ấy xảy ra. Chàng quyết định đi tìm
em nhưng vô ích. Ngày lại qua ngày, chàng đã mất hết hi vọng tìm được
cậu em út của mình.

Một thời gian sau, Abdullatif lấy con gái của một lái buôn giàu có trong
thành. Và như thánh Allah đã sắp đặt, hôn lễ của chàng diễn ra cùng một
ngày với đám cưới của người em. Một năm sau vợ chàng cũng sinh hạ được
một bé gái xinh xắn.

Hasan, con trai của Abdurrbaman lớn rất nhanh. Cậu rất thông minh, không
chỉ được nuôi dạy tử tế mà còn rất đẹp trai nữa chính đức vua cũng quý
mến cậu, thường dành thời gian lâu để trò chuyện với cậu.

Đúng vào hôm chàng trai tròn hai mươi tuổi thì cha chàng lâm bệnh,
Abdurrbaman gọi con đến, cầm lấy tay chàng và nói:

- Cuộc sống của chúng ta trên đời này thật ngắn ngủi. Chúng ta sống, già đi
rồi cái chết ập đến. Con hãy lấy một tờ giấy và viết những điều cha nói sau
đây.

Hasan ghi lại chính xác câu chuyện của cha chàng từ khi ông rời thành phố
quê hương, ngày cưới của ông và ngày sinh của chàng:

- Nếu một ngày con gặp chuyện gì đó - Abdurrbaman thì thào trong tiếng
ho - con hãy đến đất Syria để gặp anh trai của ta, bác ruột Abdullatif của
con và đưa cho bác ấy tờ giấy này. Con hãy nói với bác rằng ngày nào trong
đời cha, cha cũng nhớ đến bác ấy.

Hasan cuộn tờ giấy lại và cho vào chỗ hai lần lụa trên dải khăn của mình.
Ngay đêm hôm ấy, Abdurrbaman đã qua đời. Đám tang diễn ra trong nghĩa
địa phía sau thành. Hasan ngắm nhìn biển xanh đang du đương tiếng sóng
và cầu nguyện hồi lâu, cố xua đi nỗi sầu muộn mà không được. Không thể
rời xa nổi cha mình, Hasan cho dựng một túp lều nhỏ cạnh mộ của cha và ở
lại đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.