TRUYỆN CỔ Ả-RẬP - Trang 125

Đức vua chờ Hasan tới thăm ngài, một ngày, một ngày nữa, một tháng. Lại
một tháng nữa mà không thấy chàng đâu. Mếch lòng trước hành động ấy
của Hasan, vua nổi giận lôi đình. Ngài sai quân lính đi bắt Hasan về và ra
lệnh quẳng chàng vào ngục ngay sau khi bắt được chàng cho hả giận.

Bạn bè của Hasan tới báo tin:

- Hãy trốn đi Hasan, đức vua muốn đưa anh vào ngục đấy!

Hasan lại gần mộ cha, nhặt một hòn đá và nghĩ. “Ở đây, không ai có thể ép
buộc ta đi đâu hết. Như thế là trái với đạo nghĩa”.

Màn đêm buông xuống, những vì sao chiếu sáng lấp lánh trên bầu trời và
Hasan đang thiu thiu ngủ…

Thời ấy có rất nhiều quỷ sống giữa những người chết và chỉ xuất hiện vào
ban đêm. Hôm ấy, một trong số đó đi ngang qua mộ của Abdurrbaman và
nhận ra một thanh niên. Nó lại gần hơn nữa để nhìn cho rõ.

Con gái của Abdullatif cũng đã tròn hai mươi tuổi. Nàng rất xinh đẹp và dịu
hiền. Vua xứ Syria muốn lấy nàng làm vợ nhưng tể tướng đã từ chối. Ngài
vẫn chưa quên lời hứa với em trai là sẽ gả con gái cho con trai của em. Ngài
không biết Abdurrbaman ở đâu. Ngài ra lệnh ép gả cô gái phải lấy một kẻ
nghèo khổ nhất và xấu xí nhất trong đám đầy tớ của mình, một tên coi ngựa
gù. Đám cưới phải được cử hành vào ngày hôm sau.

Con quỷ lại gần Hasan:

- Ta chưa bao giờ thấy chàng trai nào đẹp đẽ như thế này! Nhưng dù sao ta
cũng sẽ giết hắn. Ta sẽ đem hắn đến giữa sa mạc cho hắn chết đói, chết khát
ở đó mới được.

- Ta cũng thấy một người đẹp như thế rồi, một con quỷ cái bay ngang qua
nói.

- Thật thế à? - Con quỷ đầu tiên hỏi.

- Đó là một cô gái đẹp mê hồn trên đất Syria. Đó chính là con gái của tể
tướng Abdullatif. Thế nhưng mà ngày mai cô ấy phải cưới một tên coi ngựa
lại bị gù nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.