TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 111

Mày hãy coi chừng, chớ để bị lôi cuốn cả hai vào con đường đau khổ mà
chúng mày tưởng lầm là bảo đảm được hạnh phúc. Tao biết có một người
trung hậu, một người thợ đã hỏi mày - đây tao nói về Eric, anh thợ làm găng
tay. Anh ta góa vợ, nhưng không có con, làm ăn dễ chịu. Hãy suy nghĩ cẩn
thận về những lời tao vừa bảo”.

Mỗi một lời nói của bà chủ xuyên vào lòng tôi như một nhát dao nhọn

hoắt. Bà ta nói đúng: đó là những điều làm cho tôi bối rối và đau khổ.

Tôi chua xót, hôn tay bà, nước mắt ròng ròng. Tôi còn nức nở đến khi về

tới buồng riêng và lăn ra giường. Đêm hôm ấy là một đêm khủng khiếp. Chỉ
có Thượng Đế mới biết rằng tôi đau đớn và đấu tranh để chịu đựng như thế
nào?

Ngày chủ nhật sau, tôi đến trước bàn thờ Chúa xin người soi sáng linh

hồn. Hình như đúng là ý Chúa. Vừa ở nhà thờ bước ra, tôi đã gặp ngay Eric.
Lúc đó tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng tôi hoàn toàn hợp nhau. Hoàn
cảnh chúng tôi giống nhau, anh ta cũng có một cái vốn nho nhỏ. Tôi tiến về
phía anh, cầm tay anh và hỏi:

- Anh còn nghĩ đến tôi không?

Anh trả lời:

- Còn chứ! Luôn luôn và mãi mãi.

- Anh có muốn lấy một người con gái chỉ quý trọng anh mà không yêu

anh không? Có ngày điều đó sẽ đến.

Anh ta đáp lại:

- Điều đó sẽ đến, tôi tin chắc như thế.

Và chúng tôi hứa hôn với nhau.

Tôi trở về nhà. Chiếc nhẫn vàng của anh sinh viên tặng ban ngày tôi đeo

vào trong cổ áo, gần chỗ trái tim để tránh sự dị nghị của mọi người. Chỉ đến
đêm khi đi ngủ, tôi mới đeo nó vào tay. Tôi cầm lấy nó, hôn nó đến nỗi môi
rớm cả máu. Rồi tôi đem nó trả lại cho bà chủ và bảo cho bà biết tin kết hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.