Trong nhà Andersen, chú bé chỉ có một người nghe biết ơn người kể - đó
là lão mèo già Carl. Nhưng Carl mắc một tật lớn - lão thường ngủ thiếp đi,
không nghe hết câu chuyện cổ tích thú vị. Cái tuổi già của loài mèo đã
thắng lão, như người ta thường nói.
Nhưng chú bé không giận lão mèo già. Chú tha mọi tội cho lão và Carl
không bao giờ cho phép mình nghi ngờ sự tồn tại của những mụ phù thủy,
của anh chàng ranh ma Humpty Dumpty, những tay thông ống khói tinh
đời, những bông hoa biết nói và những con ếch đội vòng kim cương trên
đầu.
Những câu chuyện cổ tích đầu tiên mà chú bé được nghe là những câu
chuyện do cha chú và các bà lão trong viện làm phúc cho người tàn tật gần
đó kể lại. Những bà lão nọ suốt ngày ngồi gò lưng đan những sợi len xám
và lầu bầu kể những câu chuyện thực thà của họ. Chú bé xoay chuyển lại
những câu chuyện ấy theo ý mình, tô điểm thêm cho chúng, giống như chú
quét lên chúng những lớp sơn mới và trong một hình thức khác hẳn, chú lại
kể những câu chuyện ấy, nhưng lần này người nghe lại là các bà lão nọ. Còn
các bà lão thì chỉ biết ngạc nhiên và thì thầm với nhau rằng bé Christian quá
thông minh và vì thế nó sẽ chết yểu.
Trước khi kể tiếp cho các bạn nghe, tôi cần phải dừng lại ở một đặc điểm
của Andersen mà tôi đã nói qua - ở chỗ ông biết cách vui sướng với tất cả
những gì thú vị và tốt đẹp mà ta luôn gặp ở mỗi con đường nhỏ, ở mỗi bước
đi.
Của đáng tội, gọi các đặc điểm ấy là sự biết cách thì không đúng. Đúng
hơn, nên gọi nó là tài năng, là cái khả năng hiếm có nó cho ta nhận thấy
những điều lọt qua con mắt lười biếng của mọi người.
Chúng ta đi trên mặt đất nhưng chúng ta đâu có luôn nghĩ đến chuyện cúi
xuống và thận trọng xem xét một cách tỉ mỉ cái mặt đất ấy, xem xét một
cách tỉ mỉ tất cả những gì ở dưới chân ta. Nhưng nếu chúng ta cúi xuống,
hoặc hơn nữa, nằm xuống mà quan sát nó thì mỗi tấc đất ta có thể tìm thấy
biết bao điều thú vị.