TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 143

nhiên vị bá tước thích tất cả những tác phẩm đương thời, mặc dù người
sáng tạo ra chúng là người ở trên gác, ở dưới hầm hay ở dưới mái nhà.

Bác gác cổng nói:

- Tôi cho rằng những con người dòng dõi càng cao quý bao nhiêu thì

càng ít kiêu kì bấy nhiêu. Hãy xem cụ bá tước già đấy, sao mà cụ ấy giản dị
và hòa nhã thế! Cụ ấy nói chuyện cứ như ông và tôi vậy. Quan Đại tướng và
ngay cả phu nhân cũng không được như thế. Vì thế cho nên hôm qua thằng
George mừng quýnh lên về sự tiếp đãi của cụ bá tước. Hôm nay vừa gặp
được cụ lớn, tôi cũng thấy như thể. Cũng may mà chúng mình không gửi
thằng George đi học thợ. Cụ bá tước đã bảo tôi là nó có năng khiếu đấy.

Ông bố nói:

- Đúng đấy, nhưng phải có người giúp thì nó mới làm nên được.

Bà mẹ đáp:

- Người ta sẽ giúp, cụ bá tước đã hứa chắc chắn với tôi như thế.

Ông bố bảo:

- Chắc có lẽ cũng có lời của quan Đại tướng. Chúng mình phải sang cảm

ơn ngài mới được.

Bác gác cổng lại nói:

- Ừ mà phải đấy. Nhưng dẫu sao tôi cũng không hề tin rằng nhờ ông ấy

mà chúng mình có diễm phúc này. Tôi cũng sẽ cảm ơn Thượng Đế và cầu
nguyện cho cô bé Emily chóng mình phục.

Quả nhiên cô bé Emily đã khỏi hẳn. Cô lớn lên và đẹp ra và về phía

mình, George cũng tiến bộ rất nhanh. Tại viện Hàn lâm, chú giành được
huy chương bạc, rồi huy chương vàng.

III

Bác gác cổng gái vừa nói vừa khóc:

- Dẫu sao cho nó đi học nghề còn hơn. Có thế thì mới giữ nó được ở nhà.

Nó đi La Mã

[29]

làm gì chả được? Tôi sẽ không bao giờ được gặp nó nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.