TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 148

Gặp cơ hội thuận tiện, anh cầm tay người thiếu nữ và trân trọng đặt lên

một chiếc hôn.

Emily đỏ bừng mặt, xiết chặt tay anh, nhìn anh bằng đôi mắt xanh thẳm,

xinh đẹp và nói:

- Mẹ anh có một tâm hồn rất đáng quý. Bà yêu quý con trai biết bao! Tất

cả những lá thư của anh bà đều nhờ tôi đọc cho bà nghe. Do đó tôi vẫn biết
tin anh. Vả lại, khi tôi còn bé anh đã chẳng đối xử rất tốt với tôi hay sao?
Anh đã cho tôi nhiều tranh vẽ...

- Mà cô đã xé đi. - George nói

- Bức tranh anh vẽ tòa lâu đài của tôi thì không.

- Chính giờ đây là lúc mà tôi muốn xây nó lên.

Anh nói với vẻ nồng nhiệt làm cho người ta có thể đoán rằng anh có đủ

tài và sức để xây được một tòa lâu đài tuyệt diệu biết dường nào cho người
thiếu nữ.

Lúc đó trong phòng khách Đại tướng và phu nhân bàn tán với nhau về

con trai người gác cổng của họ. Họ nhận xét với nhau rằng sao mà anh ta
khéo học được cách cư xử đúng kiểu một người lịch sự như thế, sao mà anh
ta ăn nói có duyên thế và những điều anh ta nói thú vị biết dường nào! Đại
tướng phu nhân kết luận:

- Thật là một người trí thức.

Trong những ngày đẹp trời mùa hạ, ông George, giờ người ta gọi anh ta

như thế, luôn luôn đến lâu đài bá tước. Khi người ta đợi mà anh không đến
mọi người cảm thấy thiếu niềm vui anh vẫn thường mang tới khi anh đến
chơi. Một hôm Emily bảo anh:

- Thượng Đế đã phú cho anh biết bao nhiêu tài hơn người khác. Anh có

nhớ ơn người không?

Lúc ấy George cảm thấy vẻ vang và sung sướng hơn cả cái hôm được

nhận huy chương vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.