TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 150

- Anh nói gì thế? Tôi không thể hiểu anh được, thật không thể hiểu được,

thật không thể hiểu được. Anh muốn… Nhưng, thưa ngài, tôi không quen
biết ngài. Ai đã mớm cho anh dám to gan toan chui vào gia đình tôi? Tôi đã
làm gì đến nỗi phải nhục đến như thế?

Thẳng đuỗn như khúc gỗ, ngài đi giật lùi vào phòng ngủ và bỏ mặc ông

George một mình. Chàng ta đứng đợi vài phút xem Đại tướng có ra không
để cáo từ ra về.

Emily đứng đợi ngoài hành lang, hỏi anh bằng một giọng run run:

- Ba em bảo thế nào hở anh?

George nắm chặt tay nàng:

- Ba em tránh không để cho anh kịp trình bày. Nhưng chúng mình đừng

thất vọng, rồi cũng sẽ có cơ hội tốt.

Đôi mắt người thiếu nữ đẫm lệ, còn chàng trai thì ngời lên vẻ tự tin và

quả cảm. Ánh nắng xuyên qua mây, bao trùm lấy họ, dường như đem đến
cho họ sự họ sự phù hộ của Thượng Đế.

Đại tướng ngồi trong phòng, chưa trấn tĩnh lại được sau một cơn xúc cảm

như vậy. Ngài run lên vì tức giận và phẫn nộ. Cơn tức giận của ngài sục sôi
trong lòng, rồi toát ra ngoài thành những tiếng kêu la tức tối:

- Điên rồ thật. Con một thằng gác cổng! Ôi! Loạn thật! Có ai thấy thế bao

giờ không?

Non một giờ sau, đến lượt Đại tướng phu nhân biết sự táo gan phi thường

của George. Ngài gọi Emily đến nói riêng với nàng:

- Con gái đáng thương của mẹ! Ta hiểu rõ nỗi đau khổ của con. Nó dám

làm nhục con đến thế! Dám phạm đến danh giá nhà ta đến thế! Thật là ghê
tởm! Con khóc là phải lắm; vả lại nước mắt tuôn rơi lại hợp với khuôn mặt
con, chưa bao giờ con gái của mẹ lại đẹp như thế này; con giống hệt như mẹ
dạo sắp cưới, cứ khóc, khóc nữa đi, con gái yêu quý của mẹ, khóc như thế
là tốt đấy.

Emily đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.