TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 221

Từ ngày nó không được là chó phòng khách và không được nằm dưới cái

bếp lò nữa, giọng nó đâm ra lúc nào cũng khản đặc, nó không sủa đúng
giọng chó được nữa.

- Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ dạy cậu chạy, tớ đã được nhìn thấy rõ

ràng mặt trời dạy anh chàng bù nhìn tuyết tiền thân của cậu hồi rét năm
ngoái chạy như thế nào. Ẳng! Ẳng!

Bù nhìn tuyết bảo:

- Tớ không hiểu đằng ấy định nói gì. Cái hòn tròn trên cao kia (anh chàng

muốn nói mặt trăng) sẽ dạy tớ chạy đấy ư? Chính tớ đã làm cho nó phải
chuồn thì có, vì tớ cứ nhìn nó chòng chọc, đến giờ nó mới dám rụt rè quay
lại phía bên kia đấy.

Chó bèn mắng:

- Cậu chẳng biết cái quái gì cả, đúng là người ta mới đắp nên cậu được ít

lâu nay thôi. Vật cậu trông thấy kia là mặt trăng, còn vật đã lặn đi rồi là mặt
trời. Ngài mai mặt trời sẽ quay lại, và dạy cho cậu chạy xuống rãnh, không
nói dối cậu đâu! Sắp sửa thay đổi thời tiết rồi. Tớ đoán được là nhờ cái cẳng
sau, bên trên, nó nhức lắm và ngứa ran. Phải, sắp giở giời rồi đấy.

Bù nhìn tuyết tự nhủ:

- Mình chẳng hiểu gì cả, nhưng mình có linh tính rằng con chó đã báo

trước cho mình một điều chẳng lành. Lại còn cái vật tròn cứ nhìn mình
chòng chọc trước khi biến mất, mà con chó gọi là mặt trời ấy, mình cũng
cảm thấy rõ ràng nó không phải là bạn mình.

Ẳng! Ẳng! Chó vừa sủa vừa quay ba vòng trước khi chui vào ổ nằm ngủ.

Quả nhiên thời tiết thay đổi. Gần về sáng, sương mù dày đặc, ẩm ướt, kéo

đến tỏa khắp nơi, và trước lúc mặt trời mọc một tí, nổi lên một cơn gió lạnh,
do đó băng giá lại càng tăng. Khi mặt trời hiện ra, phong cảnh mới đẹp mắt
làm sao!

Hoa sắc trắng lóng lánh phủ kín cành cây. Các nhánh nhỏ nhất thường chỉ

nom thấy trong mùa hạ, bây giờ cũng hiện lên rất rõ ràng. Có thể nói mỗi
cành phát ra một ánh sáng riêng, gây cho ta một cảm giác rạng rỡ, chói lòa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.