TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 223

Bù nhìn tuyết nói:

- Tớ thì tớ lại chuộng rét. Tớ lạy đằng ấy kể cho tớ nghe đi. Nhưng đằng

ấy có thể giữ cho cái xích của đằng ấy bớt loảng xoảng đi một tí được
không? Chối tai tớ lắm.

Chó sủa:

- Ẳng! Ẳng! Trước kia tớ là một con chó con xinh xắn đáng yêu, ai cũng

bảo tớ thế. Tớ được nằm trên một cái ghế bành lót nhung trong lâu đài, có
khi cả trong phòng các ông chủ bà chủ. Họ hôn vào mõm tớ, phủi bụi cẳng
cho tớ bằng một cái khăn mùi soa thêu cẩn thận. Họ gọi tớ là “con cưng”.
Nhưng khi tớ nhớn lên họ bèn giao tớ cho chị người ở. Tớ phải ở trong hầm
ủ rượu. À! Mà từ chỗ cậu đứng, cậu có thể nhìn thấy bên trong được đấy.
Trong cái hầm ấy tớ trở thành chủ nhân, phải tớ là chúa trùm trong buồng
chị người ở. Không sang bằng những phòng tầng trên, nhưng dễ chịu hơn.
Trẻ con không luôn luôn đến béo tai và quấy rầy tớ như dạo ở tầng trên. Rồi
tớ lại còn có một cái đệm đặc biệt, lại được sưởi bên một cái bếp lò rất tốt
kiểu tối tân nhất thời đại chúng ta đấy, tớ không nói điêu đâu! Tớ mà luồn
xuống gầm thì chẳng ai nhìn thấy tớ nữa. Này, đến bây giờ tớ vẫn còn mơ
chuyện cũ đấy.

Chúng im lặng một lúc. Ngay gần chúng một cái cây to xõa cành đen

thui, lá đã rụng từ mùa thu. Ẳng! Ẳng!

Ngẫm nghĩ một hồi, bù nhìn tuyết lại hỏi:

- Cái bếp lò đẹp đến thế nào nhỉ?

- Không, không, trái lại nó đen xì xì, có cái cổ dài ngoằng và một vành

đồng tròn. Nó xơi lắm gỗ đến nỗi lửa lò cả ra đằng mồm. Đứng lên trên hay
chui xuống dưới, hoặc đứng bên cạnh thì không gì thú bằng. Mà này, nhòm
qua cửa sổ, cậu sẽ thấy nó đấy.

Bù nhìn tuyết nhìn, và quả nhiên thấy một cái vật đen bóng nhoáng, có

một vành đồng tròn phía dưới, lửa đang cháy.

Cảnh tượng ấy gây cho anh chàng một cảm giác là lạ, chưa từng thấy bao

giờ, nhưng loài người thì ai cũng biết lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.