TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 249

Nhà bác học lóa cả mắt, nhưng phải nói rằng tỉnh giấc ông đã giương đôi

mắt hơi quá nên việc ấy cũng không có gì là lạ.

Ông nhảy ra khỏi giường, nấp sau cái rèm, nhìn sang nhà trước cửa.

Người thiếu nữ và cả luồng ánh sáng kỳ diệu đã biến mất. Chỉ có hoa là vẫn
còn đẹp như trước. Cửa bao lơn hé mở, bên trong vọng ra một điệu nhạc mê
hồn.

Ai ở bên ấy nhỉ? Vào nhà bằng lối nào? Cửa đóng im ỉm, có cái nào mở

ra phố đâu?

Một tối kia, nhà bác học đang đứng trên bao lơn. Trong phòng, đằng sau

ông có thắp đèn, do đó, ông trông thấy cái bóng mình chiếu trên tường nhà
trước mặt. Đúng, ông ta trông thấy cái bóng mình ở giữa những cây hoa
trồng ngoài bao lơn và mỗi lần ông cúi xuống nó cũng cúi xuống, ngoan
ngoãn, đúng như các cái bóng khác.

- Có lẽ cái bóng của mình là kẻ độc nhất sống trong căn nhà ấy. Nó ngồi

giữa những cây hoa. Nhưng cửa bao lơn để ngỏ, sao nó không vào xem
trong nhà có những gì rồi về kể lại với mình? - Ông pha trò. - Được, được,
cứ vào đi!

Nói rồi ông ta gật gật cái đầu và cái bóng cũng gật theo.

- Thế nào, vào đi chứ, sao lại cứ đứng ì ra mãi thế?

Ông ta đứng dậy và quay vào, buông rèm cửa xuống. Nhưng nếu có ai ở

đây cũng sẽ trông thấy cái bóng cũng quay vào cửa bên kia và biến vào
trong nhà.

Ngày hôm sau, nhà bác học ra phố uống cà phê và đọc báo. Ra giữa

quãng nắng, ông ta bỗng kêu lên:

- Thế này là thế nào nhỉ? Mình không còn bóng nữa. Tối qua nó đã bỏ

mình thật và không quay lại nữa rồi. Mình sẽ ra sao nhỉ?

Việc mất bóng làm ông ta thất đảm. Nếu chỉ mất cái bóng không thôi thì

ông ta cũng không đến nỗi lo, nhưng ông ta lại biết câu chuyện người mất
bóng mà trẻ con xứ lạnh đứa nào cũng thích. Khi ông ta trở về, nếu kể lại
chuyện này, chắc mọi người sẽ cho là ông rập khuôn theo một câu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.